"Sao nàng không thể làm huấn luận viên của đội bóng rổ?" Hạ Chí nhìn về phía người vừa nói chuyện, một nam nhân hơn ba mươi tuổi, thân hình khôi ngô cao lớn, có vẻ rất vạm vỡ, vấn đề duy nhất chính là hắn ta chỉ còn một tay, hơn nữa, chỉ có một cánh tay trái.
Hắn ta là một trong sáu vị giáo viên thể dục mới tới, hắn ta tên An Địch, đã từng là tuyển thủ đội bóng rổ quốc gia, cũng là một trong những cầu thủ bóng rổ giỏi nhất trong lịch sử thành phố Thanh Cảng. Đáng tiếc, trong lúc sự nghiệp đang ở đỉnh phong, trong một sự cố, hắn ta mất đi cánh tay phải quan trọng nhất với hắn ta, từ đó về sau, hắn ta gần như mất đi tất cả, chí ít dưới cái nhìn của người khác, hắn ta đã mất đi tất cả.
Nhưng chính hắn ta cũng không đọa lạc như vậy, hắn ta mất đi tay phải, nhưng hắn ta còn tay trái, mặc dù đã không còn đội bóng rổ chuyên nghiệp nào cần hắn, mặc dù gần như tất cả mọi người đều coi hắn ta là người tàn tật, nhưng giờ này khắc này, hắn ta vẫn cho rằng, hắn ta mới là người có tư cách làm huấn luận viên đội bóng rổ nhất.
"Nàng chỉ là học sinh, không đủ kinh nghiệm." An Địch hừ nhẹ một tiếng, "Ta mới là người có tư cách làm huấn luận viên đội bóng rổ nhất."
"Đúng là thời gian ngươi chơi bóng rổ dài hơn so với ta, nhưng làm huấn luận viên, kinh nghiệm của ngươi và ta là như nhau." Giọng nói bình tĩnh vang lên, là Mạc Ngữ tiếp lời, "Mà ta, hiện tại ta có thể chứng minh, ta càng thích hợp làm huấn luận viên hơn ngươi."
Lời của Mạc Ngữ vừa ra, bốn phía một mảnh xôn xao.
"Có thật vậy không? Mạc Ngữ cũng quá tự tin đi?"
"Ta cảm thấy Mạc Ngữ bị Hạ lão sư lây bệnh, cũng biến thành người khoa trương..."
"Ta không quan tâm, ta phải ủng hộ nữ thần của ta..."
"Mạc Ngữ, ta ủng hộ ngươi!"
Hiện tại Mạc Ngữ có thể nói là nhân khí tăng cao, cho dù trong lòng rất nhiều người cũng cảm thấy Mạc Ngữ không thích hợp làm huấn luận viên đội bóng rổ, nhưng bọn hắn vẫn nghĩa vô phản cố ủng hộ nàng, hiện tại nàng chính là minh tinh trường trung học phổ thông Minh Nhật, mà những người khác có thể nói là fan não tàn của minh tinh.
"Ngươi chứng minh như thế nào?" An Địch nhíu mày, "Chẳng lẽ ngươi còn muốn so bóng rổ với ta?"
"Tuy ta chơi bóng rổ cũng có thể dễ dàng đánh bại ngươi, nhưng điều này không cách nào chứng minh ta thích hợp làm huấn luận viên hơn ngươi, bởi vì năng lực quan trọng nhất của huấn luận viên là dạy người khác chơi bóng rổ, mà không phải tự mình chơi bóng rổ." Mạc Ngữ có vẻ rất tỉnh táo, "Một vận động viên ưu tú không có nghĩa là một huấn luận viên ưu tú."
Nói đến đây, Mạc Ngữ nhìn về phía nam sinh gần nàng nhất: "Đưa bóng rổ của ngươi cho ta."
"À, được!" Nam sinh kia có cảm giác thụ sủng nhược kinh, vội vàng nhẹ nhàng ném bóng rổ về phía Mạc Ngữ.
"Ngươi nói không sai, nhưng điều này không thể đại biểu cho ngươi thích hợp làm huấn luận viên hơn ta." Thật ra trong lòng An Địch ít nhiều gì cũng có chút phiền muộn, từ lúc nào hắn ta đã luân lạc tới trình độ muốn tranh vị trí làm huấn luận viên đội bóng rổ với một tiểu nữ sinh?
Thế nhưng, An Địch lại rất muốn có được vị trí huấn luận viên này, bởi vì đây là cơ hội để hắn ta chứng minh mình không phải phế nhân, ở những nơi khác, không ai cho hắn ta cơ hội này, mà ở chỗ này, hắn ta nhất định phải nắm chắc cơ hội này.
"Tiếp lấy." Mạc Ngữ lại chỉ nhẹ nhàng phun ra hai chữ, sau đó ném quả bóng rổ trong tay về phía An Địch.
Tốc độ bóng bay cũng không nhanh, góc độ cũng rất nghiêm chỉnh, An Địch chỉ dễ dàng vươn tay đã đón được quả bóng rổ này.
"Ném rổ." Mạc Ngữ lại phun ra hai chữ, hiển nhiên, Mạc Ngữ cũng không phải người thích nói chuyện, lúc có thể tinh giản, thông thường nàng đều sẽ tận lực tích chữ như vàng.
Loại giọng điệu gần như ra lệnh này khiến An Địch hơi không vui, nhưng mặc dù như thế, hắn ta vẫn quyết định ném rổ, buổi sáng hôm nay, vị vương tử xà đơn tới đây cùng hắn ta chỉ biểu diễn một hồi trên xà đơn đã có thể chinh phục vô số học sinh, mà bây giờ, An Địch cũng hy vọng mình có thể dùng thực lực chinh phục những học sinh này, hắn ta muốn những học sinh này biết, mặc dù hắn ta chỉ còn cánh tay trái, nhưng hắn ta vẫn là cầu thủ bóng rổ xuất sắc, mà hắn ta cũng có thể làm một huấn luyện viên bóng rổ xuất sắc!
Một tay giơ bóng rổ, An Địch xoay người chậm rãi đi về phía sân bóng, mà những nam sinh vốn đang hoạt động trên sân bóng trước đó cũng đã rất tự giác nhường sân ra, đứng bên cạnh vây xem. Thật ra lúc này mọi người đều rất chờ mong, không biết Mạc Ngữ sẽ làm thế nào để chứng minh bản thân mình thích hợp làm huấn luận viên hơn đây?
An Địch đi tới trước vị trí ba điểm, sau đó ngừng lại, hiển nhiên, một quả ném rổ hai điểm bình thường không cách nào chinh phục học sinh. Dưới ánh mắt của An Địch, hắn ta ít nhất cũng phải ném được một quả ba điểm, mà hắn ta cũng tin tưởng bản thân mình có thể làm được, bởi vì ngày thường, bài hắn ta luyện tập nhiều nhất chính là ném rổ.
Khi một người chỉ còn lại một tay, ném rổ cũng không phải chuyện dễ dàng, nhưng An Địch dám dùng một loại bền lòng khó có thể tin được để xác suất bản thân mình ném rổ thành công lên đến hơn chín mươi phần trăm. Mà ném bóng ở đường ba điểm, hắn ta cũng có thể luyện ra xác suất thành công gần chín thành.
"Nhất định phải vào." An Địch hít một hơi thật sâu, hắn ta biết chí ít cũng có mấy trăm ánh mắt đang nhìn hắn ta, nhưng lúc này, hắn ta lại từ bỏ hết thảy hỗn loạn chung quanh, trong mắt hắn ta chỉ có bóng rổ, trong tay hắn ta chỉ có bóng rổ.
Cánh tay khẽ động, bóng rổ tuột khỏi tay đi, trong nháy mắt đó, An Địch biết rõ, quả bóng này có thể vào, đây là một loại cảm giác theo bản năng, mặc dù bóng rổ còn đang bay trên không trung, nhưng hắn ta tin chắc, quả bóng này chắc chắn sẽ vào rổ.
Nhưng vào lúc này, An Địch lại nghe được giọng nói hờ hững kia: "Bóng sẽ không vào."
"Nhất định sẽ vào!" An Địch đưa mắt nhìn Mạc Ngữ, có chút căm tức, bản lãnh của nàng chính là nói hươu nói vượn sao?