Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 188 - Chương 188: Ta Thích Hợp Làm Huấn Luận Viên Hơn Ngươi (2)

Chưa xác định
Chương 188: Ta thích hợp làm huấn luận viên hơn ngươi (2)

"A..." Bóng rổ nhìn như rất chính xác mà rơi vào trong vòng rổ, bốn phía có nhiều tiếng hô kinh ngạc vang lên, dường như phán đoán của Mạc Ngữ có vấn đề.

"Thấy không, bóng vào..." Trong giọng nói của An Địch có một tia ngạo nghễ, nhưng còn chưa dứt lời, An Địch đã ngừng lại, bởi vì đột nhiên hắn ta phát hiện bóng không vào rổ, mà đang xoay quanh vòng rổ.

Tại lúc này, giọng nói của Mạc Ngữ vang lên lần nữa: "Bóng rổ sẽ lăn liên tục ba vòng, sau đó lăn ra ngoài."

"Ngươi tưởng bóng rổ là nhà của ngươi sao? Ngươi muốn nó lăn bao nhiêu vòng nó liền lăn bấy nhiêu vòng?" An Địch càng thêm bất mãn, hắn ta cảm thấy Mạc Ngữ nói lời này không hề có căn cứ, chuyện này vốn chỉ như dự đoán.

Thế nhưng đúng lúc này, bên cạnh có người hô lớn một câu: "Vòng thứ nhất!"

Bóng rổ thực sự lăn được một vòng, sau đó bắt đầu lăn vòng thứ hai, vì thế, lập tức có vài người cùng kêu lên: "Vòng thứ hai!"

An Địch mơ hồ cảm thấy có chút không ổn, lời nói của tiểu nha đầu này sẽ không trở thành sự thật chứ?

"Vòng thứ ba!" Khi chí ít cũng có mười mấy người cùng nhau hô lên những lời này, An Địch có chút ngu si, hắn ta trợn mắt hốc mồm nhìn bóng rổ lăn đủ ba vòng, sau đó lăn ra ngoài.

"Oa!" Một đám người hoan hô lên, vậy mà Mạc Ngữ nói không lệch chút nào, thực sự quá lợi hại!

"Không hổ là nữ thần của ta, thật lợi hại!"

"Quá cường hãn, một chữ không kém!"

"Nhưng vì sao ta cảm thấy đó chỉ là đoán..."

"Cút, nữ thần sao có thể đoán?"

Mạc Ngữ lại một lần nữa thắng được sự ủng hộ của tất cả mọi người ở đây, mà An Địch lại cảm thấy khó có thể tin, rốt cuộc sao nàng có thể đoán được? Nếu nói một quả bóng có thể vào rổ hay không, đại khái hắn ta cũng có thể đoán được, nhưng có thể phán đoán chuẩn xác như vậy, thật sự là thiên phương dạ đàm.

"Sao ngươi có thể đoán được?" An Địch quay đầu nhìn Mạc Ngữ, không nhịn được mở miệng hỏi, hiển nhiên, hắn ta cũng cho rằng vừa rồi là Mạc Ngữ may mắn đoán mò trúng.

"Cho tới bây giờ ta chưa từng đoán." Nét mặt Mạc Ngữ rất bình tĩnh, "Mỗi một kết luận của ta đều dựa vào tính toán chính xác mà ra, bóng rổ trong tay ngươi nhẹ hơn bóng rổ bình thường tám gram, nhưng ngươi không cảm giác được, khi ngươi dùng sức vẫn là sức như khi dùng bóng rổ bình thường. Hiện nay tốc độ gió ở nơi này là 3m/s, ngươi cũng không để mắt đến tốc độ gió này. Còn có, vòng rổ nơi này cũng cao hơn vòng rổ dùng trong huấn luyện bình thường 2cm, những khác biệt nhỏ này ngươi đều không phân biệt được, nhưng ta có thể."

An Địch nghe tới ngẩn người, này… rốt cuộc đây là thật hay là giả?

Giọng nói của Mạc Ngữ lại tiếp tục vang lên: "Hiện tại, ở cùng một vị trí, ngươi cầm lấy bóng rổ, ngươi chỉ cần khiến khí lực của ngươi ít hơn 5% so với ban nãy, ngươi có thể khiến bóng rổ vào vòng. Nhưng rất đáng tiếc, hiện tại ngươi không cách nào phán đoán chính xác được rốt cuộc 5% sức lực là bao nhiêu. Cho nên ta sẽ cho ngươi hai lựa chọn, ngươi tiếp tục giữ vững góc độ ném rổ như trước đó, nhấc tay lên cao hơn hai cm, hoặc ngươi lui về phía sau một bước, mà hai lựa chọn này ngươi có thể dễ dàng làm được."

"An Địch lão sư, bóng rổ." Có học sinh đã xung phong nhận việc nhặt bóng rổ lên, đưa đến trước mặt An Địch.

An Địch vô thức nhận bóng rổ, tuy hắn ta cảm thấy khó có thể tin, nhưng hắn ta vẫn quyết định thử theo lời Mạc Ngữ nói, hắn ta đi tới vị trí cũ, sau đó lui một bước, giơ tay lên, chuẩn bị ném rổ.

"Chờ một chút, góc độ này đã không giống với lúc trước, tay ngươi lại nâng lên một cm nữa." Giọng của Mạc Ngữ vang lên lần nữa.

An Địch khẽ nhíu mày, nhưng vẫn hơi nâng cao hơn một chút.

"Ném đi!" Mạc Ngữ lời ít mà ý nhiều.

An Địch vô thức ném bóng rổ ra, mà quả bóng này vừa rời khỏi tay, giọng nói của Mạc Ngữ lai vang lên lần nữa: "Năng lực nghe hiểu của ngươi không đủ, chẳng qua không sao, quả bóng này vẫn có thể vào, chỉ có điều nó không cách nào swish(1)."

(1) Swish: là một cú ném bóng trong đó bóng qua rổ mà không hề chạm vào vành hoặc tựa bảng. Thuật ngữ này bắt nguồn từ âm thanh được tạo ra khi ném một cú “SWISH".

Bịch!

Bóng rổ đụng phải bảng bóng rỗ, sau đó, vào rổ!

"A..." Mọi người lại hoan hô lên, Mạc Ngữ làm được, mọi thứ đều được tiến hành dựa theo lời Mạc Ngữ nói, không có bất kỳ sai lầm gì!

An Địch ngơ ngác đứng ở nơi đó, có chút khó có thể tin, một lần còn có thể nói là vừa khớp, nhưng cả hai lần nàng đều nói chuẩn như vậy, vậy tuyệt đối không phải trùng hợp.

Đủ qua mấy chục giây, An Địch mới nhìn Mạc Ngữ, mở miệng hỏi: "Rốt cục sao ngươi có thể làm được?"

"Tất cả đều có thể tính toán." Mạc Ngữ bình tĩnh trả lời, "Ta có thể đơn giản tính toán ra ưu điểm và nhược điểm của mỗi người, dùng phương thức rất chính xác để khiến mỗi người phát huy ưu điểm loại bỏ khuyết điểm. Trong lúc tranh tài, ta cũng có thể đơn giản tính toán ra nhược điểm của đối thủ, cho nên ta càng thích hợp làm huấn luận viên hơn ngươi."

"Trường trung học phổ thông Minh Nhật đã có nhân tài như ngươi, còn cần ta có tác dụng gì?" Trong giọng nói An Địch tràn ngập vị đắng, giờ khắc này, lòng tin của hắn ta bị áp chế nghiêm trọng.

"Mạc Ngữ là thiên tài, không cần phải nỗ lực so sánh với thiên tài làm gì." Giọng nói lười biếng vang lên, rốt cục Hạ Chí cũng lại nói chuyện, "Nhưng ngươi vẫn là nhân tài, trường trung học phổ thông Minh Nhật vẫn cần có nhân tài như ngươi vậy."

"Thiên tài?" Một tiếng cười lạnh truyền đến, "Không có chúng ta, ta xem thiên tài huấn luận viên của ngươi định dẫn đội bóng đi thi đấu kiểu gì!"

Mọi người cùng nhìn lại, sau đó bọn họ thấy được mười mấy người mặc đồng phục bóng rổ thống nhất, vậy mà lại là toàn thể đội viên đội bóng rổ trước đó của trường Minh Nhật, mà dẫn đầu chính là mấy người đã chịu thua thiệt trước mặt Hạ Chí mấy ngày hôm trước.

Người nói chuyện là số 10 đã bị Hạ Chí vừa dùng một tay xách lên vừa ném rổ trước đó. Hắn ta nhìn Hạ Chí, trên mặt vẫn là nụ cười lạnh như cũ: "Hạ lão sư, cho dù là ngươi hay là Mạc Ngữ làm huấn luận viên, tất cả chúng ta đều sẽ rời khỏi đội bóng rổ!"

Bình Luận (0)
Comment