"ĐM, rốt cục đám khốn kiếp của đội bóng rổ cũng đến gây sự."
"Đây vốn là đang nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của."
"Ai bảo mấy ngày trước Hạ lão sư khiến bọn họ mất mặt như vậy? Khó có thể tìm được cơ hội, đương nhiên bọn hắn muốn trả thù."
"Bọn người kia có bệnh, Mạc Ngữ làm huấn luận viên thì có gì không được? Có nữ thần làm huấn luận viên, chơi bóng cũng có động lực..."
"Ai bảo hiện tại Mạc Ngữ có quan hệ tốt với Hạ lão sư..."
"Lần này phiền toái, nếu toàn bộ đội bóng rổ đều rời đi, sợ rằng không cách nào gây dựng lại đội bóng rổ."
...
Đột nhiên đám đội viên đội bóng rổ trường tới làm khó dễ thật nằm ngoài dự đoán của mọi người, nhưng nghĩ lại, bọn họ lại thấy hợp tình hợp lí. Mà lúc này mọi người cũng đều lo lắng, dĩ nhiên bọn họ không lo cho Hạ Chí mà là lo cho Mạc Ngữ.
"Mấy vị đồng học, các ngươi không nên hành động theo cảm tính, chuyện này liên quan đến vinh dự của trường trung học phổ thông Minh Nhật chúng ta..." Phương Đắc Thắng lại hơi vội vã, lúc trước hắn ta chỉ lo lắng đội bóng rổ sẽ xảy ra vấn đề, hiện tại quả thực đã xảy ra vấn đề.
"Phương chủ nhiệm, Hạ lão sư không khôi phục danh dự của chúng ta, chúng ta cũng không có nghĩa phấn đấu giành vinh dự cho trường trung học phổ thông Minh Nhật!" Số 10 cười lạnh một tiếng, ngắt lời Phương Đắc Thắng, "Nếu muốn chúng ta không rời khỏi đội bóng rổ, nhất định phải để chúng ta quyết định ứng cử viên huấn luận viên!"
"Thế nhưng..." Phương Đắc Thắng còn muốn nói gì.
Số 10 lại ngắt lời Phương Đắc Thắng, có vẻ hơi không kiên nhẫn: "Phương chủ nhiệm, không có thế nhưng, đội bóng rổ chúng ta và Hạ lão sư thủy hỏa bất dung, có hắn thì không có chúng ta, có chúng ta sẽ không có hắn!"
"Hạ lão sư cũng không phải huấn luận viên." Phương Đắc Thắng không nhịn được nói.
"Không phải huấn luận viên?" Số 10 cười lạnh, "Ai cũng biết Hạ Chí nhất định sẽ quản lý đội bóng rổ, cho dù hắn không phải huấn luận viên nhưng hắn cũng có quyền tương đương với huấn luận viên, trừ phi Hạ lão sư có thể bảo đảm hoàn toàn mặc kệ chuyện của đội bóng rổ, như vậy chúng ta cũng có thể miễn cưỡng tiếp nhận chuyện Mạc Ngữ làm huấn luận viên..."
Số 10 vừa nói ra lời này mọi người đã hiểu rõ, hắn ta tới chủ yếu vẫn là vì Hạ Chí, vì thế, hiện tại số 10 đã bắt đầu chủ động cho trường học một bậc thang để đi xuống, chỉ cần bên phía trường học thỏa mãn điều kiện của bọn hắn, vậy bọn hắn có thể tiếp tục để Mạc Ngữ làm huấn luận viên, mà bọn hắn cũng có thể cứu vớt được chút mặt mũi.
Thế nhưng, số 10 còn chưa nói hết đã bị ngắt lời, một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng lại không mất động lòng người vang lên: "Ta làm huấn luận viên, không cần các ngươi tiếp nhận."
Người nói chuyện chính là Mạc Ngữ, mà nàng vừa mở miệng, đương nhiên lại hấp dẫn sự chú ý của mọi người, chỉ thấy nàng nhìn đám đội viên đội bóng rổ, giọng điệu thản nhiên: "Đội bóng rổ sẽ được xây dựng một lần nữa, đội bóng rổ ban đầu đã bị giải tán, các ngươi vốn đã không còn là đội viên của đội bóng rổ, đương nhiên không phải nói tới chuyện rời khỏi đội bóng rổ."
Dừng lại một chút, Mạc Ngữ tiếp tục bổ sung: "Tuy việc chọn lựa đội viên còn chưa chính thức bắt đầu, nhưng bây giờ ta có thể nói trước cho các ngươi biết, toàn bộ đội bóng rổ các ngươi đều không có tư cách trở thành thành viên của đội bóng rổ mới, cho nên các ngươi không cần ở đó tự mình đa tình, tự cho rằng bản thân rất quan trọng, lại càng không nên buồn cười tới mức lấy chuyện này ra uy hiếp Hạ lão sư."
"Oa..." Bốn phía một mảnh huyên náo, không thể nào?
"Toàn bộ đội bóng rổ đều không cần?"
"Có phải thật hay không vậy, tuy ta cũng không thích những người kia, nhưng bọn họ chơi bóng rổ thực sự rất lợi hại..."
"Mạc Ngữ hơn phân nửa chỉ đang trút giận thay Hạ lão sư, ta cảm thấy hiện tại Mạc Ngữ đặc biệt thích Hạ lão sư..."
"Gì mà thích, đó là tôn kính, tôn kính, tôn kính, chuyện trọng yếu phải nói ba lần, ở đây không lưu hành tình yêu thầy trò..."
"Lau, ta đang nói tới thích bình thường, nghe ngươi nói vậy, ngay cả ta còn muốn nghĩ sai..."
"Càng ngày ta càng cảm thấy Mạc Ngữ thực sự là học sinh tốt nhất của Hạ lão sư, ngươi xem Hạ lão sư vừa đuổi hết toàn bộ giáo viên thể dục, Mạc Ngữ cũng theo đó đuổi hết toàn bộ thành viên đội bóng rổ, hiệu quả thật sự quá giống nhau..."
"Không biết dùng thành ngữ thì đừng dùng linh tinh, ta cảm thấy đây càng giống phu xướng phụ tùy..."
"Lau, ngươi muốn chết sao, đừng vũ nhục nữ thần của ta..."
Không hề nghi ngờ, những lời Mạc Ngữ vừa nói không chỉ khiến đám học sinh vây xem khiếp sợ, cũng khiến các vị lão sư đang vây xem khiếp sợ, Phương Đắc Thắng cũng ngẩn người, hắn ta hoài nghi mình nghe lầm, mà Thu Đồng thì đứng xa xa trừng mắt nhìn Hạ Chí, bởi vì nàng cảm thấy, chắc chắn chuyện này do Hạ Chí quyết định, Mạc Ngữ chỉ là một ống loa thông báo mà thôi.
Đám thành viên đội bóng rổ cũng ngẩn người, hiển nhiên bọn hắn không nghĩ tới kết quả sẽ là như vậy, đợi khi mọi người kịp phản ứng, tất cả đều nhìn về phía số 10. Thân là đội trưởng đội bóng rổ, từ sau khi Từ Sâm rời khỏi, số 10 vốn là người cầm đầu đội ngũ này, bất luận là tìm Hạ Chí phiền phức hay là rời khỏi đội bóng rổ, đều do số 10 nói ra.
"Mạc Ngữ, ngươi nói cái gì??" Số 10 lại nhìn Mạc Ngữ, vẻ mặt khó có thể tin, "Vậy mà ngươi lại có thể không để chúng ta gia nhập đội bóng rổ?"
"Không sai." Mạc Ngữ trả lời ngắn gọn dứt khoát, sau đó nàng quay đầu nhìn về phía những người khác, "Hiện tại, những nam sinh khác muốn gia nhập đội bóng rổ đều tự cầm bóng rổ của mình, hoạt động tự do trong sân này, dù là ném rổ, dẫn bóng hay làm gì cũng được, không cần tận lực biểu hiện, cứ phát huy như tiêu chuẩn bình thường của các ngươi là được rồi, ta sẽ căn cứ biểu hiện của các ngươi mà chọn tuyển thủ."
"A?" Mọi người lại ngẩn ngơ, phương thức chọn lựa đội viên này cũng quá tùy ý đi?