Mà mấy nam sinh đang chuẩn bị tham dự buổi tuyển chọn đều đưa mắt nhìn nhau, trong lúc nhất thời bọn họ có chút không kịp phản ứng.
"Mạc Ngữ, dựa vào cái gì mà ngươi không để chúng ta gia nhập đội bóng rổ?" Lúc này số 10 lại tức giận rống lên.
Không đợi Mạc Ngữ nói, số 10 lại chuyển hướng Hạ Chí, tiếp tục rống giận: "Hạ Chí, đều do ngươi đúng không? Ngươi lợi dụng việc công để báo thù riêng, người như ngươi căn bản không xứng làm lão sư, ta muốn kiện..."
"Câm miệng!" Một tiếng quát lạnh vẫn phát ra từ trong miệng Mạc Ngữ, "Không nên lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, Hạ lão sư để ta làm huấn luận viên là vì hắn biết ta có thể đảm nhiệm được, mà tất cả những chuyện ta làm hiện tại đều căn cứ theo kết quả dựa vào tính toán, không liên quan tới Hạ lão sư!"
Chậm rãi quét mắt nhìn bốn phía, Mạc Ngữ tiếp tục nói: "Ta biết rất nhiều người các ngươi có hoài nghi với phán đoán của ta, ta cũng biết các ngươi đang hoài nghi Hạ lão sư, hiện tại ta nói cho các ngươi biết, trước hôm nay, ta đã xem toàn bộ video trận đấu giao hữu năm ngoái của đội bóng rổ trường trung học phổ thông Minh Nhật, ta còn xem tư liệu về các đội bóng rổ của các trường trung học phổ thông khác trong thành phố Thanh Cảng sẽ tham gia giải giao hữu năm nay, nếu tiếp tục sử dụng lại đội bóng rổ cũ, dưới tình huống không đổi huấn luận viên, chúng ta tối đa chỉ có thể tiến vào Top 8, mà cho dù ta có làm huấn luận viên của bọn hắn cũng chỉ có thể giữ vững thành tích bán kết!"
Bốn phía một mảnh yên lặng, sau đó không biết là ai yếu ớt hỏi một câu: "Có thể đi vào bán kết không phải đã rất khá rồi sao?"
Tiếng nghị luận sôi nổi, hiển nhiên mọi người rất tán thành với những lời này, phải biết rằng, trong thành phố Thanh Cảng chí ít cũng có trên trăm trường trung học phổ thông, hàng năm số trường trung học phổ thông tham gia giải giao hữu này chí ít cũng có mấy chục trường, dưới tình huống có nhiều đội bóng tham gia như vậy, có thể tiến vào Top 4 đã có thể tính là một loại vinh quang.
"Ta chỉ muốn quán quân, nếu không thì là thất bại." Giọng nói bình tĩnh của Mạc Ngữ truyền vào trong tai mỗi người.
Bốn phía lại yên tĩnh trở lại, này… quán quân? Không có lầm chứ?
Phải biết rằng, tuy rằng trường trung học phổ thông Minh Nhật đã từng đạt được giải quán quân, nhưng đó đã là chuyện của rất nhiều năm về trước, năm rồi có thể tiến vào bán kết đã là thành tích tốt nhất trong gần mười năm nay. Vậy mà hiện tại Mạc Ngữ lại muốn đoạt quán quân?
Nếu như lấy đội tiến vào bán kết làm cơ sở, bổ sung một số người mới, nói muốn đoạt giải quán quân cũng không phải không thể, nhưng bây giờ Mạc Ngữ lại có thể trực tiếp loại bỏ đội bóng rổ vốn có, muốn một lần nữa xây dựng một đội bóng rổ mới, thế mà nàng còn muốn đoạt giải quán quân, chuyện này cũng quá mơ tưởng hão huyền đi?
Trong lòng Thu Đồng thầm cắn răng, lại đang mắng Hạ Chí, Mạc Ngữ này mới bị Hạ Chí dạy vài ngày đã gần như là một khuôn đúc ra với Hạ Chí, dáng vẻ không biết nên nói là kiêu ngạo hay là tự tin kia thực sự giống Hạ Chí như đúc!
"Ha ha ha, đoạt giải quán quân? Các ngươi lại muốn đoạt giải quán quân?" Đột nhiên số 13 cười ha hả, "Cười chết ta rồi, thực sự là cười chết ta rồi, Mạc Ngữ, ngươi đang nằm mơ sao? Trừ chúng ta, trường trung học phổ thông Minh Nhật muốn lôi ra năm người biết chơi bóng rổ chân chính cũng khó khăn, vậy mà ngươi lại muốn đoạt giải quán quân..."
"Bởi vì cái gọi là yến én, chim sẻ sao biết chí lớn của chim hồng, chim hộc? Cho tới bây giờ, mấy người các ngươi vốn chưa từng có lòng muốn vô địch." Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên, trong đám người có một người đi ra, "Hôm nay Ninh Hậu Húc ta vứt bút tòng quân, nguyện ý làm người đầu tiên gia nhập đội bóng rổ mới. Ta tin tưởng, chúng ta tất sẽ trở thành quán quân!"
Vứt bút tòng quân?
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, vô số ánh mắt cùng nhìn về phía nam sinh vừa ra sân, trong lòng đều xuất hiện một suy nghĩ, đây là khỉ tới làm xiếc sao?
Nhắc tới, vóc dáng của gia hỏa này cũng rất cao, thoạt nhìn cũng gần 1m8, chỉ có điều thoạt nhìn vóc người rất gầy yếu, hơn nữa hắn ta còn đeo một cặp kính đen, khiến cả người càng thêm tương đối quê mùa. Nói ngắn lại, nhìn thế nào cũng thấy thằng này không giống người biết chơi bóng rổ.
"Đó là A Húc?"
Đám người lớp thổ hào lại nhận ra tên gia hỏa này, trong lúc nhất thời, mọi người lớp thổ hào đều cảm thấy thiên lôi cuồn cuộn.
"Ta đi, không phải thằng này viết tiểu thuyết sao? Hắn ta biết chơi bóng rổ từ lúc nào?"
"Đúng vậy, gia hỏa này cả ngày thần kinh, vẫn luôn sáng tác tiểu thuyết giả tưởng siêu hiện đại..."
"Ta chưa từng thấy hắn ta tham gia tiết thể dục bao giờ, gần giống với Mạc Ngữ trước đây..."
"Không phải thằng này thầm mến Mạc Ngữ, muốn nhân cơ hội biểu hiện một chút chứ?"
"Có khả năng..."
Đám người lớp thổ hào nghị luận ầm ĩ, chuyện xảy ra trong buổi lựa chọn thành viên đội bóng rổ hôm nay thật sự khiến người ta càng lúc càng cảm thấy quỷ dị.
"Ninh Hậu Húc, theo ta được biết, ngươi không biết chơi bóng rổ." Giọng nói lạnh nhạt của Mạc Ngữ vang lên.
"Vài ngày trước, ngươi cũng không biết." Ninh Hậu Húc trả lời.
Lời này vừa ra, bốn phía lại xôn xao, thằng này thật không biết chơi bóng rổ, hắn ta tới để quấy rối đúng không?
"Ngươi cảm thấy ngươi cũng là thiên tài sao?" Mạc Ngữ lạnh nhạt hỏi.
"Ta là." Ninh Hậu Húc trả lời rất kiên quyết.
"Ngươi có phải thiên tài hay không, là do ta quyết định." Mạc Ngữ thản nhiên nói: "Hiện tại, ngươi đi ném rổ thử xem."
"Tốt." Ninh Hậu Húc rất dứt khoát đồng ý, sau đó hắn ta lại tìm người mượn quả bóng rổ, dường như chuẩn bị ném rổ, mà những người khác lại ngẩn người là, Ninh Hậu Húc thằng này tới quấy rối cũng thôi đi, nhưng ý của Mạc Ngữ dường như là rất có thể sẽ cho một người hoàn toàn không biết chơi bóng rổ vào đội bóng rổ mới?