Ninh Hậu Húc đi tới đường ném bóng, chuẩn bị ném rổ, mà chỉ cần nhìn tư thế ném rổ của hắn ta, trên cơ bản mỗi người đều có thể xác định, chắc chắn thằng này ném không vào.
Nhấc tay, ném rổ, không vào.
Bốn phía truyền đến một mảnh cười vang, này đừng nói là dẫn bóng, hiện tại hắn chỉ đang cách vòng rổ chưa tới 3m đâu.
Ninh Hậu Húc lại không hề để tâm, hắn ta đi nhặt bóng rổ lên, sau đó lại đi tới vị trí cũ, tiếp tục ném rổ.
Chạm!
Lần này bóng rổ đập lên trên bảng bóng rổ, sau đó trực tiếp bắn trở về, hiển nhiên, Ninh Hậu Húc vẫn có sức, chỉ có điều hắn ta chưa biết ném rổ thôi.
"Lau, A Húc, ngươi đừng ném rổ nữa, về viết tiểu thuyết của ngươi đi thôi!" Rốt cục trong lớp thổ hào cũng có người không nhìn nổi.
"Đúng vậy, đừng mất mặt nữa, đã không biết chơi bóng rổ thì đừng tới làm loạn thêm!" Có người tùy theo phụ họa.
Bên ngoài là một mảnh cười nhạo, mà Ninh Hậu Húc lại bất vi sở động, hắn ta lại nhặt bóng rổ lên, tiếp đó lui về phía sau, thối lui đến bên ngoài đường ba điểm, chuẩn bị lại ném rổ.
"Lui về sau hai bước." Tại lúc này, giọng nói của Mạc Ngữ vang lên, mà nghe được giọng nói của Mạc Ngữ, rốt cục tiếng cười nhạo bên ngoài sân cũng biến mất.
Mà tuy Ninh Hậu Húc không để ý đến tiếng cười nhạo bên ngoài sân, nhưng hắn ta lại dựa theo Mạc Ngữ nhắc nhở lui về phía sau hai bước.
"Hai tay đưa bóng đến chỗ cao nhất." Mạc Ngữ tiếp tục tuyên bố chỉ lệnh.
Ninh Hậu Húc vẫn nghe theo như cũ, sau đó, hắn ta liền nghe được giọng nói của Mạc Ngữ truyền đến: "Sử dụng tất cả sức lực của ngươi ném rổ!"
Ninh Hậu Húc không do dự, bóng rổ bỗng bay ra ngoài.
Oanh!
Bóng rổ nặng nề nện lên trên bảng bóng rổ, bóng rổ đung đưa kịch liệt, thậm chí đám người bên ngoài sân còn cảm nhận được toàn bộ sân bóng rổ đều đang rung rung, đương nhiên, đây chẳng qua chỉ là một loại ảo giác, nhưng đám người ở đây vẫn kinh thán không thôi, sức lực của thằng này thật không phải chỉ để trưng cho đẹp.
"Ta đi, thoạt nhìn gia hỏa này rất gầy yếu, sao lại khỏe như vậy?" Một số người lớp thổ hào đã ngẩn người, bình thường gia hỏa này chỉ thích ngồi đó viết tiểu thuyết, trông hệt như một con mọt sách. Lúc đầu bọn họ cho rằng gia hỏa này là loại tay trói gà không chặt, lại không nghĩ tới, hắn ta lại có thể khỏe hơn cả người bình thường.
Tuy lúc này Ninh Hậu Húc vẫn không ném bóng vào rổ như cũ, nhưng hiện tại, cũng không còn nhiều người cười cợt hắn ta như trước.
Mà giờ khắc này, Ninh Hậu Húc lại nhặt quá bóng rổ lên, trở lại chỗ cũ, mà giọng nói của Mạc Ngữ cũng vang lên lần nữa: "Lui hai bước nữa, ném rổ một tay, vẫn dùng hết sức như cũ."
Ninh Hậu Húc lại nghe theo, một tiếng vang xuất hiện, bóng rổ nện lên trên vòng rổ, bắn ra ngoài.
"Oa, thiếu chút nữa thì vào."
"Không thể nào, lẽ nào thằng này cũng là thiên tài ném rổ như Mạc Ngữ?"
"Nào có nhiều thiên tài như vậy, chuyện này tối đa chỉ có thể chứng minh Mạc Ngữ lợi hại, nàng biết phải nên để Ninh Hậu Húc ném rổ thế nào mới vào rổ..."
"Được rồi, nói không chừng đó chỉ là lừa gạt..."
Ninh Hậu Húc lại nhặt bóng rổ, trở lại vị trí cũ, hắn ta không quay đầu nhưng lại mở miệng hỏi: "Huấn luận viên, ta nên làm thế nào mới có thể ném quả bóng này vào rổ?"
"Giơ bóng cao quá đỉnh đầu, dùng hết sức lực, ném rổ góc bốn mươi lăm độ, ta cho ngươi ba cơ hội, chỉ cần ngươi ném vào một lần, có thể gia nhập đội bóng rổ." Giọng nói của Mạc Ngữ vẫn trong trẻo nhưng lạnh lùng như vậy.
"Ta sẽ ném vào." Giọng điệu của Ninh Hậu Húc cũng rất bình tĩnh, hắn ta ngẩng đầu nhìn về phía trước, điều chỉnh tư thế một chút, hiển nhiên hắn ta muốn điều chỉnh đến góc bốn mươi lăm độ, sau đó, hắn ta lại ném bóng rổ ra ngoài.
Bốn phía vô thức an tĩnh lại, chẳng biết tại sao, mặc dù mọi người cảm thấy Ninh Hậu Húc rất giống khỉ tới diễn xiếc, nhưng đại đa số người vẫn hy vọng Ninh Hậu Húc có thể ném bóng vào rổ.
Bịch!
Bóng rổ lại nện trúng vòng rổ, bắn ra ngoài, lần này, bốn phía vang lên một mảnh tiếc hận, gần như không còn ai cười nhạo.
"A Húc, đón lấy!" Lần này, có người chủ động nhặt bóng rổ ném cho Ninh Hậu Húc.
Ninh Hậu Húc tiếp nhận bóng rổ, sau đó lại thứ điều chỉnh, ném rổ.
"Lần này hẳn có thể ném vào!" An Địch vẫn luôn ở bên cạnh vây xem không nhịn được hô một câu, bóng rổ vẽ ra một đường vòng cung tuyệt vời, nện vào vòng rổ, nhưng một giây sau, mọi người lại không khỏi phát ra tiếng thở dài thật dài, bởi vì bóng rổ lại bắn ra ngoài.
"Chỉ thiếu chút nữa!" An Địch cũng phát ra tiếng tiếc hận.
"A Húc, nỗ lực lên, lần này nhất định phải ném vào!" Rốt cục cũng có người ủng hộ cho Ninh Hậu Húc, trước đó mọi người cảm thấy Ninh Hậu Húc quá đùa bức, nhưng bây giờ, bọn hắn lại bắt đầu hy vọng Ninh Hậu Húc có thể thành công.
Ninh Hậu Húc lại một lần nữa giơ bóng rổ lên, hắn ta hơi nhắm mắt lại, sau đó lại một lần nữa ném bóng rổ ra.
Nhất định phải vào!
Nhìn bóng rổ vẽ ra đường vòng cung đầy mị lực trên không trung, vô số người xuất hiện ý nghĩ này, thậm chí ngay cả Thu Đồng cũng hy vọng Ninh Hậu Húc có thể ném bóng vào rổ.
Bịch.
Nghe được tiếng này, mọi người cảm thấy hơi không ổn, sau đó, mọi người liền thấy, bóng rổ lại một lần nữa bắn ra ngoài.
Tiếng thở dài to lớn truyền đến từ bốn phía, tất cả mọi người có chút thất vọng, rốt cục Ninh Hậu Húc cũng không phải Mạc Ngữ, trên đời này không nhiều thiên tài như vậy. Chỉ là bọn hắn vẫn cảm thấy rất đáng tiếc, bởi vì cũng chỉ thiếu một chút như vậy, đối với một người lần đầu luyện tập ném rổ, thành tích này đã có thể tính là tương đối khá.
"Huấn luận viên, ta còn muốn thử một lần." Ninh Hậu Húc quay đầu nhìn Mạc Ngữ, hiển nhiên hắn ta vẫn có chút không cam lòng.
"Để hắn ta lại thử thêm một lần nữa đi!"
"Đúng vậy, lại thử thêm một lần, nhất định có thể vào!"
"Mạc Ngữ, nể tình bạn cùng lớp, để A Húc lại ném thử một lần đi."