Không ít người bắt đầu đứng bên kia nói giúp cho Ninh Hậu Húc, ngay cả Thu Đồng cũng không nhịn được đi tới bên cạnh Hạ Chí, nhỏ giọng nói: "Này, ngươi nói với Mạc Ngữ một chút, để Ninh Hậu Húc lại ném thử lần nữa đi."
"Đồng Đồng, ta không phải huấn luận viên." Hạ Chí nhìn Thu Đồng một cách chăm chú, "Tất cả mọi chuyện đều do Mạc Ngữ toàn quyền chịu trách nhiệm."
Thu Đồng trừng mắt liếc Hạ Chí, nàng mới không tin những lời quỷ này của Hạ Chí, nàng cảm thấy chắc chắn Mạc Ngữ sẽ nghe theo Hạ Chí. Chẳng qua, nếu Hạ Chí không chịu đứng ra, đương nhiên Thu Đồng cũng sẽ không nói thêm gì nữa, dù sao thì đây cũng không phải đại sự gì.
Hơn nữa, Thu Đồng cũng hiểu được, hiện tại có nhiều người đang nói giúp cho Ninh Hậu Húc như vậy, Mạc Ngữ sẽ thuận thế đáp ứng.
Thế nhưng, Thu Đồng mới vừa xuất hiện ý nghĩ này, lại nghe được giọng nói của Mạc Ngữ: "Không cần ném lại."
Vì vậy, Thu Đồng lại trừng mắt liếc Hạ Chí, đều do tên hỗn đản này dạy ra đệ tử tốt, hoàn toàn không nghe ý kiến của người khác!
Bốn phía lại là một mảnh thở dài, đáng tiếc, Ninh Hậu Húc rõ là sắp thành lại bại.
"Ngươi trúng cử đội bóng rổ." Giọng nói của Mạc Ngữ lại vang lên lần nữa.
"A?" Mọi người nhất thời sửng sốt, bọn hắn không nghe lầm chứ? Trúng tuyển?
"Ta trúng tuyển?" Ninh Hậu Húc vẫn biểu hiện rất lãnh tĩnh hiển nhiên cũng giật mình.
"Không sai, ngươi đã trúng tuyển, qua bên cạnh đợi đi." Mạc Ngữ thản nhiên nói.
"ĐM, thật trúng tuyển?"
"Tình tiết vốn không nên phát triển theo hướng như vậy."
"Không phải là ném không vào sao?"
"Nữ thần chính là nữ thần, không dựa theo lẽ thường..."
"Không dựa theo lẽ thường, đó là nữ thần kinh..."
"Có phải ngươi muốn đơn đấu với ta?"
Bốn phía một mảnh huyên náo, hiển nhiên kết quả này nằm ngoài dự liệu của rất nhiều người. Lúc đầu mỗi người đều cho rằng Ninh Hậu Húc không trúng tuyển, kết quả ngược lại, hắn ta trúng tuyển.
"Dựa vào cái gì mà hắn ta trúng tuyển?" Giọng nói phẫn nộ vang lên, lại chính là số 10, "Rõ ràng hắn ta không thể ném vào!"
"Ta có từng nói hắn ta ném không vào thì không thể trúng tuyển sao?" Giọng điệu của Mạc Ngữ có chút thờ ơ.
Mọi người nghĩ lại, cũng đúng, Mạc Ngữ nói Ninh Hậu Húc có thể ném vào một quả sẽ được vào đội tuyển, nhưng cũng không nói không ném vào quả nào sẽ không được vào đội tuyển.
"Chỉ hắn - một người hoàn toàn không biết chơi bóng rổ - dựa vào cái gì hắn có thể trở thành thành viên đội bóng rổ trường? Mà ngươi chọn người như vậy còn muốn đoạt giải quán quân?" Số 10 có vẻ rất tức giận, "Hắn ta có điểm nào có thể mạnh hơn ta? Ta không phục!"
"Hắn ta có tố chất tâm lý tốt hơn ngươi, mới vừa rồi trong lúc ném rổ, bất luận các ngươi cười nhạo nhiều cỡ nào, nhịp tim hắn vẫn ổn định, không hề bị bất kỳ ảnh hưởng gì, tuy hắn ném rổ ba lần không lần nào ném vào, nhưng hắn đã chứng minh được bản thân có năng lực ném rổ cự ly dài, chỉ cần trải qua một thời gian huấn luyện, hắn có thể trở thành cầu thủ ném bóng siêu cấp có thể dẫn bóng ném rổ ở bất cứ vị trí nào!" Giọng nói của Mạc Ngữ chậm chạp rõ ràng, "Hắn không thích hợp làm đội viên chủ lực, nhưng trong đội ngũ tranh quán quân cần phải có người thay thế siêu cấp có thể xoay chuyển càn khôn vào thời khắc mấu chốt như hắn, mà đây là việc trong số mười mấy người các ngươi không một người nào có thể làm được!"
Đám người bốn phía không khỏi an tĩnh lại, suy nghĩ kỹ những lời Mạc Ngữ nói, bọn hắn cảm thấy rất có đạo lý. Ninh Hậu Húc rất rất khỏe, đúng là gần như có thể đón bóng ném rổ ở bất kỳ vị trí nào, hơn nữa, ban nãy tuy hắn ta không thể ném bóng vào rổ, nhưng tất cả mọi người vẫn cảm thấy, chỉ cần Ninh Hậu Húc lại ném thêm vài lần là có thể ném vào. Ở thời khắc mấu chốt, người như vậy, quả thật có thể đưa tới tác dụng lớn.
"Hiệu trưởng, ta hỏi một lần cuối cùng, ngươi thật sự muốn để bạn trai ngươi làm xằng làm bậy như vậy sao?" Số 10 cắn răng, lại quay đầu nhìn về phía Thu Đồng, hiển nhiên, trong mắt số 10, hết thảy những chuyện này vẫn do Hạ Chí chủ đạo, trên thực tế, những người khác cũng gần như đều cho là như vậy.
Lúc này Thu Đồng thật sự cảm thấy bản thân mình rất vô tội, vấn đề này vốn không liên quan gì tới nàng, tên hỗn đản Hạ Chí này không phải bạn trai nàng, mà chuyện của đội bóng rổ này nàng cũng không biết rõ.
Nhưng đương nhiên Thu Đồng không thể nói như vậy, nàng chỉ lạnh mặt, dùng giọng lạnh như băng nói: "Vị bạn học này, tuy rằng phong cách dạy học của Hạ lão sư tương đối đặc biệt, nhưng thực tiễn chứng minh, phương thức dạy học của hắn rất được mọi người hoan nghênh."
Thật ra những lời này cũng không tính là nói láo, hiện nay Hạ Chí tuyệt đối là lão sư có nhân khí cao nhất trong trường trung học phổ thông Minh Nhật.
"Tốt, rất tốt, các ngươi chờ, gặp nhau trên sân đấu! Đến lúc đó, chúng ta sẽ đánh các ngươi tan tác!" Số 10 lưu lại một câu ngoan thoại, sau đó vung tay lên với những người khác, "Chúng ta đi!"
Mọi người nhất thời ngạc nhiên một trận, bọn người kia có ý gì? Gặp nhau trên sân đấu? Bọn hắn đã không phải thành viên đội bóng rổ, lẽ nào bọn hắn...
"Những tên khốn kiếp này sẽ không chạy tới đội bóng rổ của trường học khác chứ?" Có người không khỏi nghi ngờ.
"Lời của bọn hắn là có ý gì?" Thu Đồng cũng không nhịn được nữa hỏi Hạ Chí.
"Ah, không có gì, những trường trung học phổ thông khác đào bọn hắn qua." Hạ Chí bày ra dáng vẻ rất hời hợt, "Đồng Đồng ngươi yên tâm, Mạc Ngữ nhất định sẽ lấy giải vô địch về cho ngươi."
Nhìn Mạc Ngữ cách đó không xa, ánh mắt Hạ Chí có chút kỳ dị: "Đồng Đồng, phải nhớ kỹ, trường trung học phổ thông Minh Nhật chúng ta chẳng những có lão sư giỏi nhất, hiệu trưởng tốt nhất, còn có học sinh tốt nhất."
"Hiện tại, dựa theo lời ta mới vừa nói, các ngươi cùng tiến lên sân bóng cầm bóng tự do hoạt động." Cũng vào lúc này, giọng nói của Mạc Ngữ truyền vào trong tai mọi người, việc tuyển chọn cầu thủ bóng rổ vẫn đang tiếp tục.