"Dưới tình huống bình thường, lúc ta ăn cơm không thích có người quấy rầy." Hạ Chí vừa nói vừa dùng động tác có chút ưu nhã cắt một miếng thịt bò, sau đó lại chậm rãi đưa thịt vào trong miệng, chậm rãi nhấm nuốt, cuối cùng mới ngẩng đầu nhìn về phía người đến, "Nhưng dưới tình huống bình thường, ta cũng sẽ không cự tuyệt sự chủ động thân cận của một mỹ nữ."
Người đến thực sự là mỹ nữ, ăn mặc rất đoan trang, lễ phục dạ hội màu sẫm, có vẻ ưu nhã hoa hệ quý phái. Không hề nghi ngờ, trên cơ bản không có nam nhân nào sẽ cự tuyệt sự chủ động thân cận của một vị mỹ nữ khí chất không tầm thường như vậy.
"Cảm ơn." Động tác của mỹ nữ có khí chất cũng khá ưu nhã, nàng đi tới vị trí đối diện Hạ Chí, sau đó chuẩn bị ngồi xuống.
Nhưng vào lúc này, Hạ Chí lại mở miệng: "Chẳng qua, ta là nam nhân đã có bạn gái, hơn nữa, bạn gái ta càng đẹp hơn ngươi."
Lúc đầu, trên mặt mỹ nữ có khí chất vốn có nụ cười mỉm điềm đạm, có chút mê người, nhưng lúc này, nụ cười của nàng không khỏi cứng lại, mà thân thể đã gần ngồi xuống cũng cứ lơ lửng giữa không trung cứ như vậy, có vẻ hơi lúng túng.
"Ngồi xuống đi." Hạ Chí lại nói, "Trước khi ta ăn xong, không cần nói chuyện."
Mỹ nữ có khí chất thở phào nhẹ nhõm, rốt cục cũng ngồi xuống, sau đó, nàng cứ ngoan ngoãn ngồi như thế, không nói câu nào.
Hạ Chí bắt đầu không chút hoang mang ăn thịt bò, mà trong nhà hàng Tây, lâu lâu lại có người dùng ánh mắt quỷ dị nhìn về phía bên này, bởi vì dưới cái nhìn của bọn họ, cặp nam nữ ngồi trên bàn này thật sự quá hiếm thấy, nam ngồi đó ăn cơm Tây, mà đại mỹ nữ kia lại ngoan ngoãn ngồi ở chỗ kia, không ăn không uống, im lặng không nói, tình cảnh này rất quỷ dị đúng không?
Một lát sau, rốt cục cũng có một phục vụ viên không nhìn nổi, nàng đi tới, đang chuẩn bị mở miệng hỏi, lại bị mỹ nữ có khí chất khoát khoát tay, đồng thời mỹ nữ này nhẹ nhàng lấy tay che miệng của mình lại, hiển nhiên nàng đang ra hiệu cho phục vụ không cần nói.
Phục vụ dùng ánh mắt cổ quái nhìn Hạ Chí, rốt cục vẫn xoay người rời khỏi, nhưng trong lòng đã bắt đầu khinh bỉ Hạ Chí, đây thì tính là nam nhân gì, lại có thể chỉ lo cho bản thân mình!
Hạ Chí vẫn không chút hoang mang hưởng thụ thịt bò như cũ, cứ như vậy, xấp xỉ mười lăm phút sau, Hạ Chí mới buông dao nĩa trong tay xuống, có phần ưu nhã lau khô miệng, sau đó mới bắt chuyện với phục vụ.
"Phiền phức dọn dẹp bàn ăn một chút, sau đó cho ta một ly Vanilla Latte, cho vị nữ sĩ này một ly Tequila." Trên mặt Hạ Chí mang theo ý cười.
"Vâng, tiên sinh." Phục vụ biểu hiện khách khí, nhưng trong lòng lại đang chửi Hạ Chí, người này thật có bệnh, lúc đầu thì không để ý tới bạn gái, hiện tại bản thân mình uống cà phê lại có thể để bạn gái uống rượu.
"Ngươi có thể nói chuyện." Hạ Chí nhìn mỹ nữ có khí chất, giọng điệu thản nhiên.
"Phục vụ tiểu thư, mắng khách trong lòng cũng là chuyện không nên làm." Mỹ nữ có khí chất nhìn vị phục vụ viên kia, "Còn có, ta không phải bạn gái của vị tiên sinh này."
Phục vụ hơi kinh ngạc, sao người này biết trong lòng nàng đang mắng người?
"Tiểu thư, phiền ngươi nhanh một chút, Tequila là rượu ta thích nhất." Mỹ nữ có khí chất lại mở miệng nói.
"À, vâng, vâng." Rốt cục phục vụ cũng kịp phản ứng, sau đó vội vàng thu dọn bàn ăn, nhanh chóng rời đi.
"Thật ra có một vấn đề, ta không biết rõ, vì bản thân ngươi tên Tequila nên ngươi với thích rượu Tequila, hay là vì bản thân ngươi vốn thích Tequila, cho nên mới lấy cho mình cái tên như vậy?" Hạ Chí nhìn mỹ nữ có khí chất đối diện, lạnh nhạt hỏi.
"Phụ thân ta thích Tequila, cho nên cho ta lấy tên này, ta nghĩ, hẳn ta cũng được di truyền sở thích uống rượu từ phụ thân ta." Mỹ nữ có khí chất Tequila thản nhiên cười cười, "Cảm ơn ngài đã để ta ngồi xuống, không biết hiện tại ta nên xưng hô với ngài thế nào mới thích hợp đây?"
Rõ ràng giọng điệu của Tequila đã trở nên càng tôn kính càng khách khí hơn trước kia một chút, bởi vì nàng đã ý thức được, Hạ Chí hiểu rõ nàng như lòng bàn tay. Sở dĩ hắn để nàng ngồi xuống, hiển nhiên cũng không phải là vì nàng rất xinh đẹp.
"Hẳn các ngươi cũng rõ, hiện tại ta là lão sư." Hạ Chí thản nhiên nói.
"Đã hiểu rõ, Hạ lão sư." Tequila gật đầu, "Ta nghĩ hẳn Hạ lão sư cũng hiểu được ý đồ ta đến, ta đây cũng xin đi thẳng vào vấn đề, xin hỏi Hạ lão sư đã từng gặp Tôn Hầu Tử sao?"
"Từng gặp." Hạ Chí trả lời rất kiên quyết.
"Tôn Hầu Tử đã mất tích." Sắc mặt Tequila có vẻ hơi ngưng trọng, "Mạo muội hỏi một câu, Hạ lão sư ngài có biết tung tích của hắn ta không?"
"Không biết." Hạ Chí vẫn trả lời rất kiên quyết như cũ.
Dừng lại một chút, sắc mặt Hạ Chí đột nhiên lạnh lẽo: "Long tiểu thư, tốt nhất ngươi không nên dùng Độc Tâm Thuật buồn cười kia với ta, ta không có nghĩa vụ cũng không có hứng thú tìm tung tích thành viên đã mất tích của các ngươi, sở dĩ ta để ngươi ngồi xuống là vì ta muốn nói cho ngươi biết, mặc kệ có chuyện gì, các ngươi cũng đừng tới làm phiền ta."
"Xin lỗi, Hạ lão sư." Sắc mặt Tequila biến hóa, "Ta..."
"Tiểu thư, rượu của ngài." Lúc này, phục vụ bưng ly rượu đi tới, "Tiên sinh, cà phê của ngài còn cần chờ một chút."
"Không sao, ta không vội." Hạ Chí cười nhạt một tiếng.
Phục vụ buông rượu, chuẩn bị rời khỏi, Tequila lại gọi nàng lại: "Thanh toán giúp ta."
Tequila trực tiếp lấy vài tờ trăm tệ đưa cho phục vụ: "Thanh toán chung với vị tiên sinh này, không cần thối."
"Cám ơn tiểu thư." Phục vụ có chút hài lòng, bởi vì tiền dư chính là tiền boa của nàng.
Rất nhanh phục vụ đã rời đi, Hạ Chí thản nhiên nói: "Uống xong ly rượu này, ngươi có thể đi, nể tình ngươi thanh toán giúp ta, ta kiến nghị ngươi trước khi rời đi nên gọi điện thoại báo cảnh sát."