"Báo cảnh sát?" Tequila có vẻ kinh ngạc vô cùng, kêu nàng báo cảnh sát? Chuyện này cũng quá quỷ dị đi?
"Nếu ngươi không muốn mất tích như Tôn Hầu Tử, cục cảnh sát thành phố có một vị nữ cảnh sát tên Hạ Mạt có thể giúp ngươi." Giọng điệu của Hạ Chí rất bình thản, "Ta đã nói hết lời, ngươi có thể đi."
Tequila muốn nói lại thôi, cuối cùng, nàng vẫn bưng ly Tequila trước mặt kia lên, uống một hơi cạn sạch, sau đó, nàng đứng dậy rời đi.
Khi Tequila rời khỏi quán ăn, rốt cục cà phê của Hạ Chí cũng được bưng lên, mà Hạ Chí chỉ ngồi ở chỗ kia, tiếp tục một mình lẳng lặng uống cà phê.
Mà trên đường lớn của thành phố Thanh Cảng, Tequila đang lái một chiếc Ferrari chậm rãi tiến về phía trước, chẳng biết tại sao, cuối cùng trong lòng nàng cũng hơi bất an, trong lúc bất chợt, nàng đậu xe tới ven đường, bấm một số điện thoại.
"Giúp ta điều tra một chút, cục cảnh sát thành phố có vị nữ cảnh sát nào tên Hạ Mạt không?" Tequila trực tiếp hỏi.
"Chờ một chút... Có, vừa nhậm chức ở cục cảnh sát thành phố, một vị nữ cảnh sát rất đẹp." Bên kia lập tức trả lời.
"Có số điện thoại của nàng sao?" Tequila lập tức hỏi.
"Có, ngươi tự ghi nhớ." Rất nhanh, đầu bên kia điện thoại đã có người đọc lên một dãy số.
"Tốt rồi." Rất nhanh Tequila đã cúp điện thoại, sau đó nàng lại một lần nữa lái xe, dọc theo đường đi, cũng không có biến cố gì phát sinh, nửa giờ sau, Tequila trở lại trong một biệt thự bên bờ biển, lúc nàng đã vào phòng khách, rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cầm điện thoại di động lên, Tequila đang chuẩn bị gọi một cuộc điện thoại, nhưng đột nhiên, sắc mặt nàng biến đổi lớn, bởi vì nàng thấy một người đang chậm rãi đi từ trên tầng xuống.
"Thiết Thủ?" Tequila nhìn người đến, giọng điệu có chút run rẩy, "Ngươi… ngươi muốn làm gì?"
"Ngươi đang tìm Tôn Hầu Tử sao?" Giọng điệu của Thiết Thủ rất hờ hững.
"Tôn Hầu Tử nằm trong tay ngươi?" Sắc mặt Tequila tái biến, "Thiết Thủ, rốt cuộc Thiên Binh các ngươi có ý gì?"
"Hẳn các ngươi nên an phận một chút." Thiết Thủ lạnh lùng nói: "Trước đây chỉ là Thiên Binh lười để ý tới các ngươi."
"Có liên quan với Hạ Chí, đúng không?" Tequila hơi hít sâu, "Tôn Hầu Tử vừa đi tìm Hạ Chí đã mất tích, ta vừa gặp Hạ Chí, ngươi cũng tìm tới cửa, các ngươi không hy vọng chúng ta tiếp xúc với Hạ Chí, đúng không?"
"Không, ta chỉ không hy vọng ngươi gọi cuộc điện thoại kia..." Nói đến đây, đột nhiên sắc mặt Thiết Thủ có biến hóa, "Ngươi gọi điện thoại cho ai?"
Một tay Thiết Thủ đột nhiên duỗi dài, đoạt mất di động trong tay Tequila, vừa nhìn dãy số đang được kết nối, sắc mặt hắn ta trở nên càng thêm khó coi.
"Tequila, là ngươi muốn tìm chết!" Một tay Thiết Thủ bóp nát di động, sau đó tay lại bỗng nhiên dài ra, trực tiếp bóp lấy cái cổ béo mập của Tequila!
Trên mặt Tequila lộ ra vẻ thống khổ, nhưng nàng lại vô lực phản kháng.
"Buông tay!" Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên, mà nghe được giọng nói này, Thiết Thủ như bỗng nhiên bị rắn cắn, vội vàng thu tay về.
Trong phòng khách đột nhiên xuất hiện thêm một người, một nữ cảnh sát xinh đẹp dị thường, mà thấy nữ cảnh sát có dung mạo và vóc dáng khiến ngay cả nàng cũng cảm thấy tự ti mặc cảm, Tequila lập tức ý thức được, nếu không nằm ngoài dự liệu, mỹ nữ cảnh sát này chính là Hạ Mạt.
"Cút!" Nữ cảnh sát lại lạnh lùng phun ra một chữ.
Thiết Thủ không nói hai lời, xoay người rời đi.
"Chuyển lời tới nữ nhân kia, mọi việc một vừa hai phải!" Nữ cảnh sát nhìn bóng lưng Thiết Thủ, lạnh lùng nói.
"Vâng." Thiết Thủ lên tiếng, sau đó nhanh chóng biến mất.
"Ngài khỏe chứ, xin hỏi, ngài là Hạ Mạt cảnh quan sao?" Tequila nhìn nữ cảnh sát, trong lòng tràn ngập nghi ngờ, rốt cuộc nữ cảnh sát này là ai, lại có thể khiến Thiết Thủ nghe mệnh lệnh của nàng như vậy?
"Ta là Hạ Mạt, đi thôi, tới cục cảnh sát với ta." Giọng điệu của Hạ Mạt rất lạnh lùng, nói xong nàng cũng đi ra ngoài.
Tequila vội vàng đuổi theo, lại phát hiện Hạ Mạt đã sải chân ngồi lên chiếc moto Halley.
"Ngồi lên." Hạ Mạt dùng giọng ra lệnh nói.
Tequila không dám chần chờ, lập tức đi tới ngồi lên xe moto, nhưng nàng lại vẫn không nhịn được hỏi một câu: "Hạ cảnh quan, đi cục cảnh sát làm gì?"
"Ta có công việc cho ngươi làm." Hạ Mạt nói xong câu đó, xe moto cũng chuyển động, mà Tequila thì ngồi sau ngạc nhiên một trận. Có việc? Nàng không muốn tìm việc!
Rốt cục Hạ Chí cũng rời khỏi nhà hàng Tây, sau đó hắn trở lại trường học. Một đêm này, hắn nằm im trên ghế sofa trong phòng ngủ ký túc, sau đó vào sáu giờ sáng, Hạ Chí đúng giờ xuất hiện ở sân vận động.
Hôm nay trên cơ bản sân vận động không một bóng người, bởi vì khí trời không tốt, trời mưa, tuy mưa không lớn, nhưng rất hiển nhiên, thời tiết thế này không thích hợp để chạy bộ. Vậy mà lúc này, ngoại trừ Hạ Chí, Mạc Ngữ cũng xuất hiện.
Mạc Ngữ vẫn ăn mặc mát mẻ như trước, trên tay cầm một chiếc dù đi mưa, nàng đi tới trước mặt Hạ Chí hệt như ngày thường: "Chào Hạ lão sư."
"Ừm, uống hết cái này." Hạ Chí cũng như thường ngày, đưa cho Mạc Ngữ một chai nước uống, "Đưa dù cho ta."
Vì vậy, cứ như vậy, một phút đồng hồ sau, Mạc Ngữ chậm rãi chạy trong mưa, mà Hạ Chí thì che dù, đứng ở nơi đó yên lặng quan sát.
"Ngươi có bệnh sao? Trời mưa cũng để Mạc Ngữ chạy bộ, nàng bị cảm thì phải làm sao bây giờ?" Đột nhiên một giọng nói bất mãn truyền đến, người nói chuyện với Hạ Chí như thế, đương nhiên chỉ có Thu Đồng.
"Đồng Đồng, tối hôm qua ngươi lại ngủ không ngon sao?" Hạ Chí xoay người, cười xán lạn.
"Ngươi mua một chiếc điện thoại sẽ chết sao?" Thu Đồng hung ác trừng mắt liếc Hạ Chí, "Ta mới vừa nhận được tin tức, Trần Thiên Thành xảy ra chuyện!"