Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 199 - Chương 199: Là Ta Làm Hư (1)

Chưa xác định
Chương 199: Là ta làm hư (1)

"Đồng Đồng, ta vẫn đang chờ ngươi mua di động cho ta đây." Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy vô tội, "Đồng Đồng mỹ lệ, nếu ngươi muốn thời thời khắc khắc biết hành tung của bạn trai ngươi, ngươi chỉ có hai lựa chọn, thứ nhất là ở chung với ta, thứ hai chính là mua điện thoại cho ta. Ta kiến nghị ngươi nên lựa chọn phương án thứ nhất, bởi vì đầu năm nay, di động cũng không quá đáng tin, thường sẽ tắt máy hoặc không có tín hiệu, còn có khả năng hết pin."

"Di động có không đáng tin cỡ nào cũng đáng tin hơn ngươi!" Thu Đồng trừng mắt liếc Hạ Chí, tên hỗn đản này thật đúng là mơ tưởng hão huyền, hiện tại đã nghĩ tới chuyện ở chung với nàng, nằm mơ đi.

Dừng lại một chút, Thu Đồng lại tức giận nói: "Rốt cục ngươi có nghe thấy trọng điểm hay không? Trần Thiên Thành đã xảy ra chuyện!"

Lúc này trong lòng Thu Đồng vẫn còn đang bối rối, lẽ nào nàng phải mua một chiếc điện thoại cho tên khốn nạn này sao? Bởi vì nàng cảm thấy, chiếu theo xu thế này, nếu nàng không mua di động cho hắn, chắc chắn gia hỏa này sẽ không tự mình đi mua, điều này cũng có nghĩa, mỗi lần nàng muốn tìm hắn đều rất phiền phức. Cũng giống như bây giờ vậy, nếu không phải nàng đoán được gia hỏa này sẽ đến sân vận động, nàng cũng không biết nên tới nơi nào tìm người.

"Nghe được, chẳng qua đây là trọng điểm sao?" Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy ngạc nhiên, "Đồng Đồng, Trần Thiên Thành gặp chuyện không may có liên quan gì với chúng ta sao?"

Thu Đồng lập tức nổi giận, nàng tàn nhẫn trừng Hạ Chí: "Ngươi nói có liên quan không?"

Thu Đồng không tin Hạ Chí khờ thật, tên hỗn đản này rất thích giả vờ, hắn tuyệt không thể không biết, Trần Thiên Thành gặp chuyện không may vào giờ khắc quan trọng như thế này sẽ có ảnh hưởng lớn tới mức nào với trường trung học phổ thông Minh Nhật, làm không cẩn thận thậm chí sẽ khiến trường trung học phổ thông Minh Nhật mất đi cơ hội quật khởi tuyệt vời.

"Đồng Đồng, để ta nghiêm túc suy nghĩ một chút, ta vẫn cảm thấy không liên quan." Hạ Chí rất nghiêm túc trả lời.

Thu Đồng dùng đôi mắt xinh đẹp của nàng trừng Hạ Chí, rất muốn dùng phấn quyền của bản thân nện hai quyền lên gương mặt đáng giận trước mắt, sao người này có thể cần ăn đòn như thế?

"Khốn nạn, ngươi nhất định muốn giả vờ không biết tới cùng đúng không?" Thu Đồng nghiến răng nghiến lợi, "Rạng sáng hôm nay, bệnh tim của Trần Thiên Thành tái phát, được đưa đến bệnh viện cấp cứu, có người nói hiện tại hắn ta còn đang nằm trong phòng cấp cứu. Ngộ nhỡ không thể cứu được, việc đấu giá danh ngạch lớp thiên tài của ngươi gần như sẽ bị ngâm nước nóng. Đến lúc đó nhi tử của hắn ta cũng hơn phân nửa sẽ không tới trường chúng ta học. Ngươi còn cảm thấy như vậy cũng không sao sao?"

Cuối cùng, Thu Đồng tàn nhẫn trừng Hạ Chí: "Ngươi dám nói ngươi không biết những thứ này? Ngươi cứ muốn vờ không biết tới cùng với ta đúng không?"

"À, Đồng Đồng, việc này đương nhiên ta biết." Hạ Chí vẫn bày ra vẻ mặt rất vô tội như cũ, "Thế nhưng Đồng Đồng thân yêu, chuyện Trần Thiên Thành chết sống vẫn không liên quan gì tới chúng ta."

Lúc này Thu Đồng thực sự tức tới sắp qua đời, vậy mà tên hỗn đản này còn nói không sao!

Trong lúc Thu Đồng sắp bùng nổ, Hạ Chí lại nói tiếp: "Đồng Đồng, ta không thể không phê bình ngươi, vì sao đến hiện tại ngươi vẫn không thể tự tin hơn một chút vậy? Ngươi là hiệu trưởng giỏi nhất, trong trường của ngươi có lão sư giỏi nhất, còn có học sinh giỏi nhất, ta đã nói rất nhiều lần với ngươi rồi, quan trọng hơn là ngươi còn có một bạn trai giỏi nhất, sao ngươi không thể hiểu? Chúng ta đấu giá danh ngạch học sinh là chúng ta cho người khác một cơ hội! Cho dù Trần Thiên Thành chết rồi, cho dù nhi tử của Trần Thiên Thành không tới trường chúng ta học, nhưng đó chẳng qua chỉ là tổn thất của Trần Thiên Thành và nhi tử hắn ta, tuyệt không có bất kỳ ảnh hưởng gì với chúng ta."

Thu Đồng trừng Hạ Chí, vẫn muốn đánh hắn, tên hỗn đản này nói như rất đường hoàng, như rất có đạo lý, nhưng vấn đề là trên thực tế, vốn không hề có chuyện như vậy, cái gì mà trường học tốt nhất lão sư giỏi nhất, còn có cái gì mà bạn trai tốt nhất, tên hỗn đản này vốn đang khen chính hắn, tên hỗn đản này tốt nhất chỗ nào?

Không đúng, mấu chốt là, tên hỗn đản này vốn không phải bạn trai nàng!

"Đồng Đồng, ngươi có biết một học sinh tên Giang Tiểu Lâu không?" Hạ Chí lại rất nghiêm túc hỏi.

"Không biết!" Thu Đồng tức giận nói, trong trường có mấy trăm học sinh, sao nàng có thể biết hết? Trên thực tế, nàng thật sự hiểu rõ cũng chỉ có mấy học sinh mà thôi.

"À, Đồng Đồng, thật ra trường chúng ta không có học sinh này, hắn là gia trưởng của một học sinh." Hạ Chí vẫn bày ra một bộ rất nghiêm túc như cũ, "Ngươi biết hắn không?"

"Ta đã nói ta không biết!" Thu Đồng tức giận nói.

"Tối hôm qua Giang Tiểu Lâu cũng xảy ra chuyện, xem ra Đồng Đồng ngươi cũng không biết." Hạ Chí vẫn bày ra dáng vẻ rất nghiêm túc như cũ.

"Nói nhảm, sao ta có thể biết gia trưởng của mỗi học sinh có gặp chuyện không may..." Thu Đồng vẫn bày ra giọng điệu không mấy tốt đẹp như trước, nhưng nói đến đây, nàng lại mơ hồ cảm thấy có điểm gì là lạ, vô thức ngừng lại.

Trừng mắt nhìn Hạ Chí, Thu Đồng cắn răng: "Rốt cục ngươi có ý gì?"

"Đồng Đồng, ngươi nói rất đúng, ngươi không thể nào biết gia trưởng mỗi học sinh gặp chuyện không may gì, chẳng qua, quan trọng hơn là bọn hắn có xảy ra chuyện gì hay không, ngươi vốn không cần biết, bởi vì chuyện này không liên quan gì tới ngươi." Dáng tươi cười của Hạ Chí có chút xán lạn, "Đương nhiên, Đồng Đồng thân yêu, thật ra ngươi cũng không cần biết cái tên Giang Tiểu Lâu này là ta nói bừa, ngươi chỉ cần quan tâm tới chuyện trong trường học này là được, quan trọng nhất đương nhiên là quan tâm ta."

Hạ Chí nhìn chằm chằm Thu Đồng, một bộ rất chăm chú: "Đồng Đồng, nay trời mưa, sáng sớm thật lạnh, ngươi có cần để ta tới ôm ngươi sưởi ấm không? Đương nhiên, nếu như ngươi muốn ôm ta sưởi ấm, ta cũng sẽ không để ý."

Bình Luận (0)
Comment