Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 211 - Chương 211: Ngươi Não Tàn Ngươi Có Bệnh Ngươi Thần Kinh (1)

Chưa xác định
Chương 211: Ngươi não tàn ngươi có bệnh ngươi thần kinh (1)

"Vâng, Hạ lão sư." Thoạt nhìn Mạc Ngữ rất chân thành, mà sau đó, nàng xoay người, đi về phía Trương Minh Hải.

"Mạc tiểu thư, ta khuyên ngươi nên đổi lại lão sư đi, lão sư như vậy sẽ chỉ làm lỡ ngươi..." Cho dù tố chất tâm lý của Trương Minh Hải có tốt, nhưng từ lâu hắn ta đã không thể nhịn được sự châm chọc của Hạ Chí, dường như điều này cũng chứng minh lý luận của Hạ Chí, năng lực chịu đựng trong tâm lý mỗi người đều có một cực hạn, mà bây giờ, dường như Trương Minh Hải cách cực hạn này cũng không tính là quá xa.

Thế nhưng Trương Minh Hải còn chưa dứt lời, Mạc Ngữ đã mở miệng nói chuyện: "Ngươi là đần độn ngu ngốc ngu si ngu xuẩn nhàm chán biến thái nhược trí..."

Mọi người nhất thời trợn tròn mắt, một thiếu nữ mỹ lệ thanh thuần như vậy, lại có thể vừa mở miệng đã mắng người, hơn nữa thoáng cái còn phun ra nhiều từ ngữ thô tục như vậy, này… việc này cũng thật quỷ dị đi?

"Có một lão sư tốt thực sự rất quan trọng!" Trong đầu rất nhiều người đã xuất hiện ý nghĩ này, dưới cái nhìn của bọn họ, Mạc Ngữ vừa mở miệng đã mắng người, tuyệt đối là do Hạ Chí dạy dỗ, thật đúng là có lão sư gì sẽ dạy ra học sinh như vậy.

"Mạc tiểu thư..." Trương Minh Hải có vẻ hơi căm tức, thật ra, cảm giác khi bị một nam nhân mắng và khi bị một mỹ nữ mắng thật không giống nhau.

"Ngươi não tàn ngươi có bệnh ngươi thần kinh ngươi tinh thần phân liệt ngươi miệng thối có bệnh lây qua đường sinh dục có HIV..." Mạc Ngữ vốn không để ý tới Trương Minh Hải, chỉ là trong miệng nàng vẫn không ngừng nhảy ra những từ ngữ mắng chửi người, hơn nữa từ đầu tới cuối nàng vẫn duy trì tốc độ nói không đổi, không dừng lại chút nào. Mà trong lúc mọi người cảm khái lượng từ ngữ mắng chửi người của mỹ nữ này quá đầy đủ, đồng thời rốt cục bọn họ cũng ý thức được, dường như Mạc Ngữ không chỉ đơn giản là đang mắng người.

"Nàng đang thử dò xét từ ngữ kia?"

"Dường như đúng là như vậy."

"Số từ nàng biết cũng thật nhiều."

"Vậy mà nàng lại tin tưởng thật sự có một từ ngữ khiến Trương đại thiếu gia không thể nhịn được nữa?"

"Thật ra chuyện này vẫn rất có khả năng, rất nhiều người đều có một chút cấm kỵ, tựa như nếu ta nói ngươi ngu ngốc chắc chắn ngươi sẽ tức giận..."

"Ngươi mới ngu ngốc!"

"Xem, ngươi tức giận rồi."

"Được rồi, cũng đúng, được rồi, nói chung ta đã nhớ kỹ một chuyện, không nên cãi nhau với vị Mạc đại tiểu thư này, chỉ riêng số lượng từ ngữ dùng để mắng người của nàng, cãi nhau với nàng chắc chắn ngươi sẽ bại hoàn toàn..."

Không hề nghi ngờ, hiện tại Mạc Ngữ đã trở thành tiêu điểm ở nơi này, mà vẻ mặt Mạc Vong lại có chút cổ quái, lần đầu tiên hắn ta đưa nữ nhi tới buổi dạ hội thế này, nhưng hiển nhiên hắn ta không nghĩ tới, nữ nhi lại được mọi người nhớ kỹ với phương thức như vậy.

"Mạc tiểu thư, ta nên vào đi thay quần áo, tạm thời sẽ không phụng bồi." Sắc mặt Trương Minh Hải có chút khó coi, nhưng hắn vẫn không bộc phát ra, chỉ có điều thoạt nhìn, hiện tại diện tích oán hận trong lòng hắn ta đã lớn hơn không ít.

Nói xong câu đó, Trương Minh Hải lại xoay người rời đi, Mạc Ngữ không đuổi theo, nhưng từ ngữ trong miệng nàng cũng không ngừng, thẳng đến khi Trương Minh Hải biến mất, nàng mới đột nhiên ngừng lại.

Sau đó, chỉ thấy Mạc Ngữ lấy một chiếc di động ra, bắt đầu nhanh chóng ấn ấn trên điện thoại di động, mà đồng thời, nàng cũng bắt đầu đi lại, nàng không nói một lời nào với bất kỳ một người nào, cho dù có người nào chào hỏi nàng, nàng cũng sẽ một như không thấy, tựa như nàng đã hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của mình.

"Nàng như vậy thật có thể tìm ra từ ngữ kia sao?"

"Thật ra hiện tại ta đã có chút tò mò muốn biết rốt cuộc đó là từ ngữ nào..."

"Ta đoán là bệnh liệt dương, nam nhân đều không chịu nổi từ này..."

"Cũng có thể là tiết sớm..."

"Các ngươi có thấy ác tâm không, thân thể của Trương đại thiếu gia người ta khỏe mạnh lắm..."

"Làm sao ngươi biết? Các ngươi đã từng ngủ với nhau?"

Lúc này, gần như tất cả mọi người ở đây đều đang nghị luận chuyện này, mà bọn hắn không biết, thật ra tiếng nghị luận của bọn hắn cũng đã trở thành một bộ phận tư liệu để Mạc Ngữ sưu tập.

"Hạ lão sư, ngươi thực cho rằng bản thân có thể sử dụng phương thức này để tìm ra từ ngữ mà một người chán ghét nhất sao?" Mạc Vong mở miệng hỏi.

"Người khác không được, nhưng Mạc Ngữ có thể." Hạ Chí cười nhạt một tiếng, "Mạc tiên sinh, ngươi nên tin tưởng nữ nhi mình, hơn nữa, ta tin tưởng ngươi cũng biết, nữ nhi của ngươi không giống người thường."

"Hạ lão sư, dường như ngươi còn hiểu rõ nữ nhi của ta hơn ta?" Mạc Vong nhìn Hạ Chí, ánh mắt có chút kỳ lạ, dường như hơi hoài nghi, còn có chút hoang mang.

"Mạc tiên sinh, ta có thể hiểu mỗi một đệ tử của ta." Hạ Chí mỉm cười, "Mạc Ngữ là học sinh tốt nhất của ta, đương nhiên ta cũng hiểu rõ nàng hơn."

"Hạ lão sư, ta biết nữ nhi của ta không giống người thường, nhưng ta càng hy vọng nó chỉ làm một nữ hài tử bình thường." Mạc Vong ngẩng đầu nhìn Mạc Ngữ cách đó không xa, trong mắt tràn đầy ôn nhu, "Ta không cần nó nổi tiếng, ta chỉ hy vọng nó có thể sống vui vẻ."

"Mạc tiên sinh, hiện tại Mạc Ngữ rất vui vẻ, bởi vì nàng đang làm chuyện mình thích làm." Hạ Chí cười nhạt một tiếng, "Nàng đã được định trước sẽ nổi tiếng, không giống người thường, chuyện chúng ta phải làm là không nên ngăn cản nàng, ngược lại nên dẫn đạo nàng thích ứng với cuộc sống đã được định trước là sẽ không bình thường này."

Mạc Vong nhìn Hạ Chí với ánh mắt kỳ lạ, cũng không nói gì thêm, đủ qua mấy chục giây, hắn ta mới mở miệng nói: "Xin lỗi, Hạ lão sư, ta muốn đi trông chừng Mạc Ngữ."

Rất nhanh Mạc Vong đã rời đi, đi về phía Mạc Ngữ, hiển nhiên hắn ta lo lắng vì để Mạc Ngữ một mình. Mà Thu Đồng vẫn không lên tiếng, lúc này rốt cục cũng không nhịn được mở miệng: "Ngươi không cảm thấy ngươi quản quá nhiều sao? Đúng là ngươi quản còn nhiều hơn cả cha nàng!"

Bình Luận (0)
Comment