"Hiện tại, chúng ta xin mời doanh nhân, nhà từ thiện đã ủng hộ cho sự nghiệp từ thiện mấy chục năm như một, Trương Thanh tiên sinh!" Nữ MC dõng dạc tiếp lời, "Chúng ta đều biết, Trương Thanh tiên sinh là một trong những doanh gia xí nghiệp nổi tiếng nhất thành phố Thanh Cảng, mấy chục năm qua, số tiền hắn quyên tặng cho các cơ quan từ thiện từ lâu đã hơn một ức, mà Trương Thanh tiên sinh càng là người vô cùng ủng hộ sự nghiệp giáo dục của thành phố Thanh Cảng chúng ta. Lần này, hắn không chỉ cung cấp nơi trao giải miễn phí cho chúng ta, hơn nữa, hắn còn làm ra một quyết định trọng đại!"
"Cái gì mà nhà từ thiện nổi tiếng, không phải là một thương nhân bất động sản thâm hiểm độc địa sao?" Thu Đồng hừ nhẹ một tiếng, "Hàng năm quyên ít tiền thiếp vàng cho mình, dựa vào danh nghĩa nhà từ thiện để xin chính phủ cung cấp đủ loại chính sách ưu đãi, vừa bán nhà với giá cao vừa tuyên truyền cái gì mà bán một mét vuông sẽ quyên mười tệ, thiệt thòi hắn ta nghĩ ra được."
Trong lúc nữ MC giới thiệu, một nam nhân trung niên mặc âu phục chậm rãi đi lên đài, ánh đèn tập trung trên người hắn ta, khiến hắn ta có vẻ càng có tinh thần, mà hắn ta chính là chủ nhân nơi này, phụ thân của Trương Minh Hải, Trương Thanh.
Đối với nội tình của Trương Thanh, thật ra rất nhiều người đều biết rõ, thân là một trong những thương nhân bất động sản nổi tiếng Thanh Cảng, Trương Thanh tuy mang danh hiệu nhà từ thiện, nhưng bất động sản dưới cờ hắn ta tuyệt đối là khu bất động sản đắt nhất, quý nhất. Tuy có tin đồn các hạng mục bất động sản dưới cờ Trương Thanh cũng không quá dễ bán, nhưng tài sản của Trương Thanh lại không thể khinh thường. Có người nói tổng tài sản của hắn ta đã lên tới mấy trăm ức, trong bảng phú hào thành phố Thanh Cảng, hắn ta vẫn luôn nằm trong Top 10.
"Vì ủng hộ sự nghiệp giáo dục của thành phố Thanh Cảng, Trương Thanh tiên sinh quyết định một lần quyên ra mười ức tệ!" Nam dẫn chương trình gần như hô lên những lời này, mà những lời này vừa ra, bốn phía lập tức xôn xao một mảnh.
Cái gì?
Mười ức tệ?
Này… Điều này sao có thể?
Sao Trương Thanh có thể hào phóng như thế, thoáng cái đã quyên ra mười ức? Thế này cũng quá mức đi?
Gần như mọi người, kể cả Thu Đồng, đều cho rằng mình nghe lầm, thật ra tất cả mọi người ở đây đều biết làm từ thiện, quyên mấy chục vạn trăm vạn, thậm chí là hơn trăm vạn cũng không phải không thể được, nhưng một lần quyên mười ức thật không phải số lượng nhỏ, chí ít, trong lịch sử thành phố Thanh Cảng, khoản quyên tặng lớn như vậy cho dù không phải duy nhất, nhưng tổng cộng tối đa cũng chỉ có vài lần như vậy.
Đang lúc mọi người cảm thấy khó có thể tin, giọng nói của nữ MC truyền đến: "Không sai, chính là mười ức tệ, Trương Thanh tiên sinh sẽ quyên ra mười ức dùng cho sự nghiệp giáo dục của thành phố Thanh Cảng, ở nơi này, chúng ta xin cảm ơn Trương Thanh tiên sinh, cảm ơn hắn đã ủng hộ nhiều cho sự nghiệp giáo dục như vậy!"
Vô số tiếng vỗ tay vang lên, cũng không nhiệt liệt như trong tưởng tượng, những người ở đây càng cảm thấy khó có thể tin, nhìn thế nào cũng thấy Trương Thanh không giống loại người một lần quyên ra hơn mười ức.
"Đây là chuyện hoàn toàn không có khả năng, sao Trương Thanh có thể cam lòng quyên ra số tiền lớn như vậy?" Thu Đồng nhỏ giọng nói với Hạ Chí: "Ai, không phải ngươi không gì không biết sao? Trong này sẽ không có âm mưu gì chứ?"
"Đồng Đồng, tuy rằng ta không gì không biết, nhưng ta cũng không thể biết trước tương lai." Hạ Chí nghiêm trang nói: "Cho nên, ta chỉ biết đã có chuyện gì xảy ra, mà những chuyện sắp xảy ra, chưa chắc ta có thể biết được."
"Đã biết có hỏi ngươi cũng không có tác dụng gì!" Thu Đồng hừ nhẹ một tiếng, nàng cảm thấy cho dù Hạ Chí biết cũng chưa chắc sẽ nói cho nàng biết, tên hỗn đản này cứ thích khiến người tò mò như vậy.
"Đồng Đồng thân yêu, có một số việc ta cũng biết rõ, tỷ như ta biết chắc chắn phụ thân Trương Minh Hải không thể lấy ra mười ức tiền mặt." Hạ Chí lười biếng nói.
"Vậy hắn ta định quyên thế nào?" Thu Đồng sửng sốt, ngay sau đó trong đầu nàng xuất hiện một suy nghĩ, "Hắn ta sẽ không quy những căn nhà hắn ta không bán được ra tiền mặt, sau đó quyên ra mười ức chứ?"
"Đồng Đồng, thật ra, nếu hắn ta làm như vậy thật cũng không tệ lắm, cho dù những căn nhà kia không đáng mười ức, nhưng một ức vẫn có." Hạ Chí lười biếng nói.
Thu Đồng suy nghĩ một chút, phát hiện thật đúng là đạo lý này, cho dù là Trương Thanh, khoản tiền như vậy cũng có thể tính là không ít, hơn nữa luận giá trị, khẳng định không chỉ một ức. Vấn đề là, dưới cái nhìn của nàng, người như Trương Thanh tuyệt không thể nào một lúc quyên ra mười ức.
"Trương tiên sinh, đầu tiên ta xin chân thành cám ơn ngài đã có lòng, thứ hai, ta vẫn muốn hỏi ngài một chút, vì sao ngài lại quyên ra một khoản lớn như vậy?" Trên đài, nữ MC đã bắt đầu phỏng vấn Trương Thanh.
"Trước đó vài ngày, ta quen một vị chuyên gia giáo dục, hắn ta nói một dân tộc cường thịnh nhất định sẽ coi trọng giáo dục, ta đã thảo luận với hắn ta thật lâu, rất xúc động, cho nên ta cũng muốn góp chút sức mọn." Trương Thanh trung khí mười phần, giọng nói vang dội, "Thật ra, với ta, mười ức cũng không nhiều, không bằng một phần mười tổng tài sản của ta, ta nghĩ nếu mỗi người chúng ta đều nguyện ý lấy một phần mười tài sản của mình để ủng hộ nền giáo dục, vậy dân tộc chúng ta tất sẽ trở nên càng ngày càng lớn mạnh, cuối cùng nhất định sẽ đứng trên đỉnh phong của thế giới này."
"Trương tiên sinh, ngài nói quá hay." Nữ MC sùng bái nhìn Trương Thanh, "Như vậy, tiếp theo, hay là mời ngài tự nói rõ nguyên nhân ngài muốn mời mọi người tới nơi này đi."