Mặc dù tố chất tâm lý của nữ MC tốt hơn nam MC kia, nhưng lúc này, nữ MC cũng sắp muốn qua đời, vốn là buổi lễ trao giải rất bình thường, loại chương trình mà tỉ lệ người xem không tính là quá cao, mặc dù đang trực tiếp, nhưng hiện tại thật không biết có bao nhiêu người đang xem. Hiện tại đang là thời gian phát sóng thời sự, đoán chừng mọi người đều tình nguyện xem bản tin thời sự cũng không muốn xem chương trình như này.
Rất nhiều dạ tiệc từ thiện thông thường còn có thể mời minh tinh đại gia đến tăng độ nóng, nhưng chương trình từ thiện giáo dục Phong Vân Bảng lại luôn lấy khẩu hiểu cần kiệm, vì thế bọn họ vẫn luôn tổ chức một cách keo kiệt nhất. Năm nay đã có thể tính là một lần xa xỉ khó có được, nhưng hiện tại, đêm hội này đã bị Hạ Chí huyên náo tới mức có xu thế không cách nào tiếp tục.
Nhưng lần này, Hạ Chí lại vô tội thật, là vì người ngắt lời nữ MC này cũng không phải hắn.
Giọng nói trong trẻo động lòng người khiến tầm mắt của mọi người đều bị kéo tới trên người một thiếu nữ thanh thuần mỹ lệ, thiếu nữ xinh đẹp vô cùng có khí chất dung mạo có thể sánh với Thu Đồng này dĩ nhiên là Mạc Ngữ, nhưng bây giờ, sự hiểu biết của mọi người về Mạc Ngữ, ngoại trừ nàng là nữ nhi của Mạc Vong, nàng còn có một thân phận khác, đó chính là học sinh của vị lão sư hiếm thấy - Hạ Chí.
Nghĩ như vậy, mọi người lại bắt đầu cảm thấy, Hạ Chí vẫn không vô tội.
Dưới ánh đèn và vô số ánh mắt chiếu xuống, Mạc Ngữ có vẻ càng thêm thanh thuần thoát tục, nhưng nàng lại có vẻ rất bình tĩnh, mà lúc này nàng đã tiếp tục mở miệng nói, giọng điệu cũng rất bình tĩnh: "Trong năm qua, trên danh nghĩa Trương Thanh quyên ra 1325 vạn 480 tệ, thực tế, số tiền vào tài khoản chỉ có tám trăm hai mươi vạn lẻ ba mươi tệ, trong đó năm trăm vạn quyên cho một thành phố nhỏ nội địa, bởi vậy hắn có thể dùng giá thấp nhất mua được một mảnh đất lớn. Sau khi việc khai phá mảnh đất trống này chấm dứt, lợi nhuận Trương Thanh thu được sẽ vượt lên hơn một ức tệ."
"Mạc tiểu thư..." Nữ MC nỗ lực ngắt lời Mạc Ngữ.
"Ta chỉ có thể tính số tiền được quyên trên danh nghĩa, hắn ta chỉ quyên hơn ngàn vạn, không nói tới viên kim cương hồng còn chưa được đấu giá, đây chỉ là hứa hẹn trên đầu môi, cho dù có thể tính cũng phải chờ tới năm sau. Mà trong năm qua, số tiền thực tế phụ thân ta đã quyên góp mà các ngươi ghi chép lại được là ba ức hai ngàn bốn trăm vạn. Mặc dù phụ thân ta cũng không thèm để ý tới chút danh dự này, nhưng Trương Thanh không đủ tư cách có được vinh dự này." Giọng nói của Mạc Ngữ rất bình tĩnh, nhưng lại có thêm sức thuyết phục rất mạnh, nàng báo ra con số cặn kẽ chi tiết khiến mọi người cảm thấy rất đáng tin.
Thậm chí ngay cả bản thân Trương Thanh, lúc này mặc dù hắn ta cũng tức giận, nhưng đồng thời hắn ta cũng kinh ngạc vì Mạc Ngữ có thể hiểu rõ chuỗi số liệu kia như vậy.
"Mạc tiểu thư, trình độ toán học của ngươi không tệ, ta vốn tưởng ngươi chỉ giỏi ngữ văn thôi." Giọng nói châm chọc vang lên, vậy mà lại đến từ Trương Minh Hải, hiển nhiên, Trương Minh Hải đang châm chọc Mạc Ngữ giỏi mắng chửi.
Nhưng lời châm chọc của Trương Minh Hải còn chưa kết thúc, hắn ta đã nói tiếp: "Có tin đồn Mạc tiểu thư là thiên tài, chẳng qua ta nghe nói Mạc tiểu thư học ở trường trung học phổ thông Minh Nhật, hơn nữa, lớp của Mạc tiểu thư còn có một tên hiệu, gọi là lớp củi mục?"
"Đúng là toán học của ta rất tốt, bởi vì môn toán của ta do giáo viên thể dục dạy." Mạc Ngữ bình tĩnh trả lời, hơn nữa lúc nàng nói ra lời này, còn đưa mắt nhìn Hạ Chí, khiến mọi người có phần cạn lời. Lời này nghe như vui đùa, nhưng bộ dạng của Mạc Ngữ lại rất chân thành.
Thu Đồng cũng có phần cạn lời, toán học do giáo viên thể dục dạy, lời này nghe thế nào cũng cảm thấy như đang nói bản thân học toán rất dốt, nhưng Thu Đồng biết, Mạc Ngữ không nói vui, giáo viên thể dục nàng nói hiển nhiên là Hạ Chí. Mà giáo viên thể dục Hạ Chí này, dường như trình độ toán học rất tốt thật, chí ít hắn cũng có thể khiến thiên tài số học Mạc Ngữ phải khuất phục.
"Trường trung học phổ thông Minh Nhật là trường học tốt nhất, bởi vì nơi đó có lão sư giỏi nhất." Giọng nói của Mạc Ngữ vang lên lần nữa, mà vẻ mặt mọi người càng cổ quái, trường trung học phổ thông Minh Nhật có thể coi là trường tốt nhất sao? Nơi rách nát kia có thể có lão sư giỏi nhất?
Trong lòng Thu Đồng lại càng cảm thấy quái dị, nàng nhìn nhìn Mạc Ngữ, lại nhìn nhìn Hạ Chí, hai người này càng nhìn sao càng thấy như một khuôn đúc ra? Những lời Mạc Ngữ vừa nói, Thu Đồng nghe quá quen rồi, bởi Hạ Chí đã từng nói lời tương tự vậy với nàng vài lần, mà Thu Đồng cũng phát hiện, giống như Hạ Chí, dường như Mạc Ngữ cũng cho là vậy thật.
Đây không phải tự luyến, thoạt nhìn, đây là một loại tự tin chân chính.
"Mạc tiểu thư, ngươi thật hài hước." Trong giọng điệu của Trương Minh Hải có trào phúng càng đậm hơn.
"Lấy chỉ số thông minh chỉ có 108 của ngươi, đương nhiên sẽ không hiểu." Mạc Ngữ bình tĩnh trả lời.
Mọi người ngẩn ngơ, chỉ số thông minh 108? Thật ra chỉ số thông minh này có thể tính là bình thường, vấn đề là, sao Mạc Ngữ biết được? Hoặc là nàng chỉ đang đoán?
Sắc mặt Trương Minh Hải có chút khó coi, hắn ta còn muốn nói điều gì, đột nhiên giọng nói của Trương Thanh vang lên lần nữa: "Tốt rồi, Minh Hải, không nên tranh chấp với tiểu hài tử."
"Ta mười tám tuổi." Mạc Ngữ bình tĩnh tiếp lời, hiển nhiên nàng đang nói nàng không phải hài tử, chẳng qua, dưới cái nhìn của mọi người, lấy tuổi tác của Trương Thanh, muốn nói Mạc Ngữ là hài tử cũng không quá đáng.
"Mạc Ngữ, không nên tranh chấp với người chỉ số thông minh thấp." Đúng lúc này, một giọng nói lười biếng vang lên, tất cả mọi người đã nghe quen giọng này, không nhịn được thầm than thở trong lòng, thằng này đúng là mở miệng liền mắng người.