"Đã biết, Hạ lão sư." Mạc Ngữ lên tiếng, sau đó đúng là nàng không nói thêm gì nữa.
Sắc mặt Trương Minh Hải có chút khó coi, sắc mặt Trương Thanh cũng có vẻ hơi âm trầm, không hề nghi ngờ, trong trận tranh đấu miệng lưỡi này, hai cha con bọn họ đã bại bởi sư sinh Hạ Chí Mạc Ngữ, mà hiện tại, hết lần này tới lần khác Trương Thanh còn phải biểu hiện tương đối có phong độ, không thể phát tác.
"Trương tiên sinh, hiện tại..." Hiện tại, nữ MC kia cũng sắp muốn qua đời, nàng không biết nên tiếp tục tiến hành thế nào.
"Thật ra những lời Mạc tiểu thư nói cũng không sai, kim cương hồng của ta còn chưa được đấu giá, đúng là việc quyên tặng còn chưa chính thức hoàn thành, cho nên vị trí thủ thiện này thực sự cuộc về Mạc Vong." Trương Thanh mở miệng nói.
"Vậy được rồi." Nữ MC âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
"Hiện tại có cần tạm ngừng trực tiếp không?" Đạo diễn bước nhanh tới, nhỏ giọng hỏi, hiển nhiên, tất cả mọi người đều cảm thấy tình cảnh như hiện tại thật sự không thích hợp để trực tiếp.
"Không, để mọi người thấy tình cảnh chân thật nhất là tốt nhất." Trương Thanh ở bên cạnh tiếp lời.
Thật ra hiện tại tất cả mọi người đã nhìn ra, tuy nói chương trình này do đài truyền hình tổ chức, nhưng Trương Thanh đã cúng một viên kim cương hồng mới là người có quyền phát ngôn nhất, vì vậy, trên cơ bản đám người của đài truyền hình đều nghe theo mệnh lệnh của Trương Thanh mà làm việc. Mà Trương Thanh đã nói tiếp tục trực tiếp, vậy dĩ nhiên bọn họ cũng phải tiếp tục trực tiếp, chỉ có điều không ít nhân viên của đài truyền hình đều nghĩ mãi mà không rõ, rõ ràng chuyện này khiến Trương Thanh mất mặt, tại sao phải tiếp tục trực tiếp đây?
"Hiện tại chúng ta tiếp tục lễ trao giải." MC lại tiếp lời, nhưng việc trao giải kế tiếp thật sự chỉ là làm nền, mỗi một lần, sau khi MC nói ra tên người nhận được giải lại âm thầm cầu khẩn Hạ Chí hoặc Mạc Ngữ không nên đứng ra quấy rối, mà dường như lời cầu nguyện của nàng thật sự có hiệu lực, vì thế, bắt đầu từ Mạc Vong, tổng cộng có mười người lấy được cái gọi là cúp và giấy chứng nhận. Mà toàn bộ quá trình này, Hạ Chí và Mạc Ngữ lại có thể đều không nói gì.
Chỉ có điều, khi cầm lấy phong thư cuối cùng, nữ MC lại bắt đầu cảm thấy nhút nhát, bởi vì nàng có dự cảm, sau khi nàng đọc lên những chữ này, hơn phân nửa sẽ có người tới quấy rối.
"Để ta đi." Lúc này, rốt cục nam MC cũng phục hồi tinh thần lại, thấy đồng nghiệp một mình đọc tên mười người, hắn ta lại chỉ ở bên cạnh làm con rùa, thật không phải nam nhân.
Nữ MC thoáng thở phào nhẹ nhõm, đồng thời lại vô thức nhìn về phía Hạ Chí và Thu Đồng, nàng đang suy đoán, đợi lát nữa trong số hai người kia, ai sẽ là người mở miệng biểu thị phản đối trước đây?
"Lần này chương trình từ thiện Phong Vân Bảng chúng ta đặc biệt thiết lập một giải danh dự, dùng để kỷ niệm Thu Minh tiên sinh đã làm ra đóng góp phi phàm cho sự nghiệp giáo dục. Suốt hai mươi năm qua, vị lão nhân này đã tiêu hao toàn bộ tâm huyết cho nền giáo dục. Trước đó không lâu Thu Minh tiên sinh đã vĩnh viễn rời khỏi thành thị này, nhưng chúng ta vẫn nhớ kỹ hắn, nhớ kỹ hắn một tay sáng lập trường trung học phổ thông Minh Nhật. Trong hai mươi năm qua, trường trung học phổ thông Minh Nhật đã nuôi dưỡng miễn phí gần hai ngàn học sinh nghèo khó, còn đưa mấy ngàn học sinh đã bị các trường học khác từ bỏ lên chính đạo. Nói chung, cống hiến của Thu Minh tiên sinh với thành thị này thật khó có thể dùng tiền bạc để cân nhắc, chúng ta hãy một lần nữa cảm ơn vị lão nhân này. Mặc dù trong một năm vừa rồi Thu Minh tiên sinh cũng không quyên tiền, nhưng hắn nhận được giải thưởng này là hoàn toàn xứng đáng." Tốc độ nói của nam MC rất nhanh, mà từ đầu tới giờ, vẫn không có ai ngắt lời hắn ta, khiến đáy lòng hắn ta dần có lực lượng, trong lúc bất tri bất giác giọng nói cũng cao hơn, "Hiện tại, chúng ta xin mời nhi tử của Thu Minh tiên sinh, Thu Thiên Lương tiên sinh lên đài lãnh thưởng!"
Thương cảm nam MC cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, cũng may không ai ngắt lời, nếu không chỉ sợ trái tim hắn ta thực sự không chịu nổi.
Thu Đồng thầm cắn răng, khuôn mặt lạnh băng, nàng vốn tưởng đài truyền hình sẽ không để Thu Thiên Lương lãnh thưởng, nhưng sự thực chứng minh, nàng đã đánh giá cao đài truyền hình, rõ ràng bọn họ còn để Thu Thiên Lương đi đại biểu Thu Minh lãnh thưởng, thật đúng là không thể chịu được!
"Đồng Đồng, để cho ta tới." Giọng nói của Hạ Chí vang lên bên tai Thu Đồng, hiển nhiên hắn biết Thu Đồng muốn nổi giận.
Thu Đồng hít một hơi thật sâu để mình tỉnh táo hơn một chút, sau đó gật đầu, mà bên kia, Thu Thiên Lương đã bắt đầu giẫm lên thảm đỏ chuẩn bị lên đài.
"Ta nói này, tên ngu xuẩn táng tận thiên lương kia, ngươi thực sự dám đi lãnh thưởng sao?" Một giọng nói không nhanh không chậm vang lên, mà nghe được giọng nói này, mọi người lại có chút mong đợi.
Xuất hiện, xuất hiện, tên gia hỏa thích quấy rối kia lại xuất hiện, biết ngay lễ trao giải này sẽ không kết thúc đơn giản như thế!
Nam MC thì trợn tròn mắt, hắn ta có chút bi phẫn nhìn Hạ Chí, có phải tên này có thù oán gì với hắn ta không? Trước đó nữ đồng nghiệp của hắn ta trao giải cho mười người, người này đều không gây chuyện, hiện tại đến phiên hắn ta trao giải, Hạ Chí lại xông ra!
"Hạ Chí, ngươi lại muốn thế nào?" Thu Thiên Lương có vẻ rất phẫn nộ, hiện tại dường như bước chân của hắn ta có chút khập khễnh, hiển nhiên là kết quả do quỳ 24h bên mộ địa. Nhưng vấn đề là đối với hai mươi bốn giờ kia, trí nhớ của Thu Thiên Lương lại có chút mơ hồ, luôn cảm thấy như đang nằm mơ, cho nên tới bây giờ, hắn ta cũng không còn sợ hãi như trước nữa, chỉ cảm thấy rất tức giận.
"Nếu ngươi dám lên đài, ta sẽ ném ngươi ra ngoài." Trong giọng nói của Hạ Chí nhiều hơn một tia hàn ý, "Thu Thiên Lương, ta chưa từng thấy người nào ngu xuẩn tới độ không biết rút kinh nghiệm như ngươi, hiện tại, lập tức cút cho ta!"