Lúc này, Hạ Chí lại níu lấy cổ áo của nam MC này: "Có phải ngươi cảm thấy dường như ta có thù oán gì với ngươi hoặc với đài truyền hình của các ngươi? Thật ra, các ngươi thật không có tư cách kết thù với ta, nhưng ngươi nói không sai, ta là lão sư, cho nên ta cảm thấy ta có nghĩa vụ phải giáo dục đám ngu xuẩn các ngươi một chút. Khi các ngươi nỗ lực nhục nhã người khác, rất có thể các ngươi sẽ nhận được nhục nhã càng lớn hơn, khi các ngươi lâm thời thay đổi ý định, quyết định để Thu Thiên Lương lên đài lãnh thưởng giùm Thu lão tiên sinh, các ngươi nên dự liệu được kết quả như bây giờ."
Trên mặt Hạ Chí xuất hiện nụ cười xán lạn: "Không sai, ta cố ý đến nhục nhã đài truyền hình các ngươi, cách làm của các ngươi để ta và Đồng Đồng nhà ta rất tức giận, mà bây giờ, đây là hậu quả."
Hai chữ hậu quả mới vừa nói xong, Hạ Chí đã tiện tay quăng ra, sau đó, nam MC cũng vẽ ra một vòng cung không tươi đẹp lắm, rơi vào trong bể bơi, hơn nữa còn rất công bằng, hắn ta vừa lúc rơi xuống người Thu Thiên Lương đang nỗ lực bơi lên từ trong bể.
"ĐM, có phải đây là cảnh giới cao nhất của tú ân ái (1)không?"
(1) Tú ân ái: Khoe khoang tình cảm ân ái mặn nồng trước mặt người khác.
"Thằng này gây nhiều chuyện như vậy đều là vì Thu Đồng?"
"Ai nói hắn không bình thường? Thằng này rất bình thường, mẹ nó đây chính là xung quan giận dữ vì hồng nhan!"
"Chẳng trách thằng này đã đặt xong cả phòng tình lữ..."
"Nếu có nam nhân nào đối xử với ta như vậy, cho dù hắn bị bệnh thần kinh ta sẽ không để ý..."
"Thôi đi, thật có tên thần kinh tìm ngươi, ngươi đã sớm bị hù chạy..."
Lúc này, bốn phía có chút huyên náo ồn ào, không ít ánh mắt đều nhìn về phía Thu Đồng, thậm chí ngay cả chuyên viên ánh sáng cũng không biết có phải đầu óc hư rồi hay không, lại có thể chiếu đèn về phía Thu Đồng. Dưới ánh đèn chiếu rọi, mọi người phát hiện Thu Đồng đang dùng ánh mắt khác thường nhìn Hạ Chí.
"Quả nhiên là bị cảm động." Mọi người thầm nói, dưới cái nhìn của bọn họ, ánh mắt này thật sự rất thâm tình chân thành.
"Tốt rồi, lễ trao giải đến đây là kết thúc." Giọng nói của Hạ Chí vang lên lần nữa, "Hiện tại, bắt đầu bán đấu giá đi, ta đang muốn tặng một món quà cho Đồng Đồng của ta đây."
Nói xong lời này, Hạ Chí lại xoay người không chút hoang mang đi xuống đài, trong lòng không ít người oán thầm đúng là thằng này thật coi mình là chủ nhân, đồng thời bọn họ còn có chút kinh ngạc, Hạ Chí có ý muốn đấu giá kim cương hồng tặng Thu Đồng?
Vấn đề là, thằng này chỉ là một giáo viên thể dục, hắn có nhiều tiền như vậy sao?
200 triệu USD, tương đương với hơn mười ức tệ, trong số những người ở đây, cho dù có mười mấy người gia sản vượt qua mười ức, nhưng vấn đề nằm ở chỗ, ai lại dốc hết gia sản chỉ để mua một viên kim cương? Nếu không có tài sản trăm ức, đoán chừng sẽ chẳng có ai có ý đồ với viên kim cương này.
Hạ Chí đã đi tới bên cạnh Thu Đồng, sau đó hắn cười xán lạn với Thu Đồng: "Đồng Đồng thân yêu, lúc này ngươi không nên nhào vào trong lòng ta, cho ta một nụ hôn sao?"
Không đợi Thu Đồng trả lời, Hạ Chí lại nhìn về phía trên đài: "Tên gia hỏa không có chuyện gì làm lại chiếu sáng loạn lên kia, có thể dời ánh đèn tới phương hướng khác không? Đồng Đồng nhà chúng ta tương đối xấu hổ."
Ánh đèn lại một lần nữa chiếu về trên đài, vết xe đổ đang nằm ngay trong bể bơi, chuyên viên ánh sáng cũng không dám không nghe.
Hạ Chí lại một lần nữa nhìn về phía Thu Đồng, nghiêm trang nói: "Đồng Đồng, bây giờ ngươi có thể hôn ta."
"Hôn cái đầu ngươi!" Thu Đồng hung ác trừng Hạ Chí, giọng nói cũng không lớn, hiển nhiên là nàng không muốn người khác nghe được, nàng vẫn có chút nể mặt Hạ Chí.
Thật ra lúc đầu Thu Đồng thật có chút cảm động, nhưng tên gia hỏa này vừa chủ động đưa ra yêu cầu dâng hôn khiến chút cảm động của nàng biến mất không còn.
"Thật ra, ngươi hôn đầu ta cũng sẽ không để ý." Hạ Chí nghiêm trang nói.
"Mặc kệ ngươi!" Thu Đồng lại liếc Hạ Chí, chỉ có điều trong cái liếc này, ngoài khinh khỉnh ít nhiều gì cũng có vài phần hờn dỗi.
Hiện tại Thu Đồng xem như đã hiểu một chuyện, cãi nhau với Hạ Chí nàng nhất định sẽ thua, biện pháp tốt nhất là không ầm ĩ với hắn.
"Các vị khách mời, các vị khách mời, hiện tại chúng ta sắp bắt đầu đấu giá kim cương hồng." Rốt cục tại lúc này, giọng nói của nữ MC cũng truyền đến, chuyện cho tới bây giờ, cũng chỉ có thể tiếp tục đấu giá, mà lúc này, thoạt nhìn phụ tử Trương Thanh và Trương Minh Hải cũng ước gì nhanh chóng tiến hành đấu giá. Trên thực tế, trước khi nữ MC tuyên bố chuyện này cũng đã được Trương Thanh cho phép.
"Thật xin lỗi, ta không phải đấu giá sư chuyên nghiệp, nhưng ta tin tưởng các vị đều hiểu quy tắc đấu giá thông dụng, ta cũng sẽ không giới thiệu nhiều, hiện tại chúng ta chính thức đấu giá, giá quy định mười ức, mỗi một lần tăng giá ít nhất cũng phải thêm một ngàn vạn!" Giọng điệu của nữ MC không tự giác có chút kích động lên, mặc dù chương trình đêm nay đã triệt để bị hủy, nhưng lần đầu tiên qua tay vật đấu giá có giá trên trời như vậy, vẫn để nàng không tự chủ được tim đập rộn lên.
"Mười một ức." Rất nhanh đã có người ra giá, mà người ra giá này khiến tất cả mọi người có chút ngoài ý muốn, bởi vì người này lại là Mạc Vong.
Chẳng qua, ngay sau đó, bọn họ ngẫm lại cũng thấy bình thường, Mạc Vong là người có thể mua được kim cương chân chính, hơn nữa hắn ta còn có một nữ nhi rất đẹp, cộng thêm thật ra mọi người đều biết, hàng năm Mạc Vong dùng không ít tiền vào hoạt động từ thiện, lần này hắn có mua một viên kim cương hồng ủng hộ từ thiện cũng rất bình thường.
"Một trăm." Ngay sau đó lại có người ra giá, mà lần ra giá này rốt cục cũng khiến bốn phía bắt đầu náo động.
Một trăm?
Một trăm ức?
Này… giá tiền này cũng quá bất hợp lý đi?