Đúng là kim cương hồng rất đắt, kim cương hồng vốn rất hi hữu, mà một viên kim cương hồng nặng đến 131.4 ca-ra càng hiếm thấy cực kỳ. Vì cái gọi là vật hiếm tất quý, mọi người cảm thấy đối với viên kim cương hồng trước mặt, cái giá 200 triệu USD thật không tính là thái quá, mà 200 triệu USD đổi thành tiền Trung Quốc đã vượt quá mười ức, vì vậy chủ đấu giá mới định giá viên kim cương hồng này là mười ức. Mà Mạc Vong tăng giá đến mười một ức là chuyện rất bình thường.
Nhưng bây giờ, đột nhiên có người kêu giá một trăm ức, thật quá bất hợp lí, dù cái đồ chơi này có đắt thế nào cũng không thể có giá một trăm ức.
Càng khiến mọi người im lặng là, bọn hắn rất quen với người kêu giá 100 ức này, người này không phải ai khác mà chính là tên bệnh thần kinh Hạ Chí đã tú ân ái ngay trước mặt khán giả xem trực tiếp. Mọi người cho rằng thằng này tới đây chủ yếu là để khoe khoang hắn ta có một mỹ nữ bạn gái, nếu không vì sao hắn ta luôn thích làm ra mấy chuyện khiến người khác chú ý như vậy?
Tuy dường như vừa rồi Hạ Chí đã nói hắn muốn tham gia buổi đấu giá, nhưng hắn trực tiếp định ra giá trăm ức là cái quỷ gì? Hắn có thể lấy ra trăm ức sao?
Cho dù là cả trường trung học phổ thông Minh Nhật của Thu Đồng, trên lý luận cũng chỉ trị giá trăm ức mà thôi, chẳng lẽ hắn muốn bán toàn bộ đất trường trung học phổ thông Minh Nhật để đổi lấy viên kim cương hồng này?
"Chắc chắn thằng này cố ý, dù sao thì đến lúc đó hắn không trả tiền, vật đấu giá chỉ có thể coi như lưu phách (1), nói cho cùng buổi đấu giá này cũng không chính quy, hắn cũng không cần chịu trách nhiệm gì."
(1) Lưu phách: Dùng để chỉ vật phẩm đấu giá mà không ai mua, bị trả lại cho chủ đấu giá.
"Ta cũng cảm thấy vậy, thằng này hơn phân nửa là vì lấy lòng Thu Đồng..."
"Chỉ sợ đêm nay Thu Đồng sẽ bị thằng này làm cho mệt chết..."
"Vận khí của tên khốn kiếp này thật tốt, ngay cả cực phẩm như Thu Đồng cũng có thể cua được..."
"Ngươi có ý gì? Ngươi cảm thấy ta không xinh đẹp có phải không?"
Lúc này bốn phía có vẻ hơi hỗn loạn, Hạ Chí đột nhiên đưa ra giá trên trời khiến buổi đấu giá có tiết tấu không cách nào tiến hành tiếp, vì thế, Mạc Vong vừa tham dự đấu giá lúc này cũng nhìn Hạ Chí bằng ánh mắt có phần kỳ quái, sau đó mở miệng nói: "Xem ra Hạ lão sư nhất định phải có được viên kim cương hồng này, nếu đã vậy, ta đây cũng sẽ không tham dự nữa."
Hiển nhiên ý của Mạc Vong là muốn ngừng đấu giá, mà hắn ta vừa lui ra, thoạt nhìn sắc mặt Trương Thanh và Trương Minh Hải đều trở nên có chút khó coi, bởi vì hiển nhiên Mạc Vong là người có khả năng mua được viên kim cương hồng này nhất trong số những người ở đây, hiện tại Mạc Vong vừa lui ra, viên kim cương hồng này còn có thể bán đi được hay không cũng thật khó mà nói.
"Hạ Chí, ngươi làm loạn cái gì?" Trương Minh Hải không thể nhịn được nữa, "Ngươi vốn không thể mua nổi viên kim cương hồng này, ngươi không nên làm rối trận đấu giá!"
"Đầu tiên, ta mua được viên kim cương hồng này, thứ hai, cho dù ta không có tiền, Đồng Đồng cũng có thể cho ta vay." Hạ Chí lười biếng nói: "Chẳng qua, Trương đại thiếu gia, ngược lại ta có chút kỳ quái, sao ngươi lại quan tâm tới chuyện này như vậy? Dù sao thì kim cương hồng cũng được quyên ra, có thể bán được bao nhiêu tiền cũng không liên quan gì tới ngươi."
"Hạ Chí, ngươi thân là lão sư không quan tâm giáo dục, không có nghĩa là ta cũng không quan tâm!" Giọng điệu của Trương Minh Hải tràn đầy phẫn nộ.
"Ngươi quan tâm giáo dục? Lời này của ngươi chính ngươi tin sao? Nếu ngươi tin, ngươi chính là ngu ngốc." Hạ Chí lười biếng nói.
Mọi người lại cảm thấy cạn lời, đương nhiên bọn họ cũng không tin, nhưng Trương Minh Hải người ta chỉ có thể giả bộ tin. Nhưng cứ như vậy, Trương Minh Hải lại trở thành ngu ngốc trong miệng Hạ Chí.
Tuy đêm nay Trương Minh Hải biểu hiện có hàm dưỡng có tố chất hơn Hạ Chí, nhưng mọi người vẫn không tự chủ được cho rằng, ở trước mặt Hạ Chí, Trương Minh Hải thật sự bại hoàn toàn. Đương nhiên, sở dĩ hắn ta bại hoàn toàn là vì Thu Đồng đã bị Hạ Chí thu vào tay, về phần Trương Minh Hải, năm đó hắn ta gióng trống khua chiêng theo đuổi thật lâu, thậm chí còn chẳng chạm được cái góc áo của người ta, ngẫm lại thật đúng là quá thất bại.
"Hạ Chí lão sư, ngươi xác định ngươi có thể lấy ra được chừng ấy tiền sao?" Lúc này, rốt cục nữ MC trên đài cũng mở miệng hỏi.
"Đương nhiên, chút tiền này ta vẫn phải có, nhưng mà ta vốn định mượn bạn gái." Hạ Chí nghiêm trang trả lời.
"Buồn cười, ngươi hỏi Thu Đồng một chút xem, nàng có thể lấy ra được nhiều tiền như vậy sao?" Trương Thanh cười lạnh một tiếng, "Hạ Chí, ta nói lại lần nữa xem, ngươi không nên quấy rối ở đây!"
"Đồng Đồng, trên người ngươi có mang theo tiền không?" Hạ Chí thật sự nhìn về phía Thu Đồng, nghiêm trang nói.
Thu Đồng hung ác trừng mắt liếc Hạ Chí: "Không mang!"
Lúc này, Thu Đồng có chút tức giận thật, tên hỗn đản này được xưng không gì không biết, lẽ nào hắn không biết, nàng vốn không có khả năng lấy ra một trăm ức sao? Hắn làm vậy không phải sẽ khiến cả hai người bọn họ đều khó xử sao?
Lần này giọng nói của Thu Đồng hơi lớn, cộng thêm tất cả mọi người đều chú ý bên này, vì thế những lời này của Thu Đồng bọn họ cũng có thể nghe được.
"Hạ Chí, hiện tại ngươi không giả bộ được nữa đúng không? Ngươi cảm thấy còn ai có thể cho ngươi vay?" Trương Minh Hải cười lạnh, trong giọng nói còn có vẻ hả hê rất rõ ràng.
Những người khác cũng có chút hả hê nhìn tới, lần trang bức này rõ ràng Hạ Chí đã thất bại, mà cũng không thể trách Thu Đồng người ta không phối hợp, đúng là Thu Đồng không bỏ ra nổi một trăm ức.
Thu Đồng người ta chỉ nói không mang tiền, không nói không có tiền, đã tính là rất phối hợp.
Nhưng đang lúc mọi người cảm thấy Hạ Chí không cách nào tiếp tục trang bức nữa, đã có một giọng nói động lòng người tiếp lời: "Hạ lão sư, ta cho ngươi vay tiền."