Bốn phía đột nhiên an tĩnh, sau đó mọi người đều nhìn về phía mỹ nữ cách đó không xa, người tiếp lời chính là đệ tử tốt của Hạ Chí - Mạc Ngữ, mà giờ khắc này, Mạc Vong cũng kinh ngạc nhìn Mạc Ngữ.
"Mạc tiểu thư, cho dù gia sản của phụ thân ngươi hơn trăm ức, nhưng trong một chốc một lát hắn cũng không thể lấy ra được nhiều tiền mặt như vậy đi?" Trương Minh Hải có chút tức giận, trong lòng càng có cảm giác biệt khuất dị thường, hai mỹ nữ chân chính ở đây lại có thể đều đối xử tốt với tên Hạ Chí khốn kiếp kia như vậy!
Mạc Ngữ cũng không để ý tới Trương Minh Hải, nàng cất bước chân có phần nhẹ nhàng đi về phía Hạ Chí, mà giờ khắc này, ánh đèn cũng không tự chủ được cùng di động theo Mạc Ngữ, rất nhanh mọi người đã thấy được Mạc Ngữ đi tới trước mặt Hạ Chí.
Mạc Ngữ cũng mang theo một cái túi nhỏ bên người, chỉ thấy Mạc Ngữ mở túi ra, sau đó nàng lấy một ví tiền nhỏ màu hồng từ bên trong ra, tiếp theo nàng lại rút ra một tờ tiền mặt đưa cho Hạ Chí: "Hạ lão sư, cho ngươi."
"Cảm ơn." Hạ Chí nhận tiền, cười xán lạn, "Đồng Đồng chỉ không mang tiền, nàng không phải người ngay cả một trăm tệ cũng không cho ta."
Mạc Ngữ cũng không nói gì nhiều, xoay người trở lại bên cạnh Mạc Vong, mà đám người bốn phía lại mắt lớn trừng mắt nhỏ, thiếu chút nữa hóa đá!
Một trăm tệ! Đó là một trăm tệ! Đây là cái quỷ gì?
Thu Đồng cũng có chút há hốc mồm, một trăm tệ? Cái gọi là vay tiền của tên hỗn đản này, chỉ là vay một trăm tệ?
Suy nghĩ kỹ một chút, Thu Đồng lại phát hiện, ban nãy Hạ Chí chỉ kêu chữ số, là một trăm, nhưng không phải trăm ức!
"Hình như ban nãy Hạ Chí chỉ nói một trăm..."
"Đúng vậy, hắn thực sự nói một trăm, vấn đề là, đây nhất định là trăm ức mới đúng, sao có thể là trăm tệ?"
"Ta cũng cảm thấy hẳn là trăm ức, nhưng dựa theo ý của thằng này, rõ ràng là một trăm tệ thật..."
"ĐM, kim cương hồng 200 triệu USD, lại bị hắn định giá thành một trăm tệ? Quấy rối cũng không thể làm như hắn mới đúng!"
"Thật ra điều khiến ta không hiểu nhất là vị Mạc đại tiểu thư kia, sao nàng có thể hiểu Hạ Chí đang nói tới một trăm tệ?"
"Vậy còn không đơn giản sao, người ta là học sinh của Hạ Chí mà..."
Rốt cục mọi người cũng bắt đầu kịp phản ứng, thì ra một trăm mà Hạ Chí nói lúc đầu cũng không phải trăm ức như bọn hắn nghĩ, mà chỉ là một trăm tệ!
"Xin hỏi Hạ lão sư, ban nãy ngươi ra giá không phải trăm ức, mà là trăm tệ sao?" Lúc này, rốt cục nữ MC trên đài cũng không nhịn được hỏi.
"Ngươi cho là ta ngu dốt sao? Thứ rách nát này một trăm tệ ta còn thấy đắt, sao có thể bỏ ra một trăm ức?" Hạ Chí hơi không vui nhìn nữ MC, "Nếu không phải nể tình nơi này đang quyên góp vì sự nghiệp giáo dục, ta còn không muốn dùng một trăm tệ để mua đâu."
Nữ MC triệt để hết chỗ nói, nàng quay đầu nhìn Trương Thanh, cảm thấy bản thân không cách nào tiếp tục chủ trì buổi đấu giá này nữa.
"Hạ Chí..." Mắt thấy Trương Minh Hải muốn bạo phát chân chính.
Nhưng vào lúc này, Trương Thanh lại khoát khoát tay với hắn ta, đứng lên.
"Hạ lão sư, lúc trước ngươi ầm ĩ thế nào ta cũng có thể không so đo, nhưng viên kim cương hồng này có giá ít nhất 200 triệu USD, vậy mà ngươi nói không đáng một trăm tệ, ngươi không cảm thấy bản thân mình quá càn quấy sao? Cho dù ngươi có ân oán cá nhân với Minh Hải, nhưng ta tin tưởng, mặc dù là Thu Đồng tiểu thư cũng sẽ không tán thành hành vi làm càn không hề có căn cứ này của ngươi." Giọng điệu của Trương Thanh còn khá ôn hoà, chỉ có điều trong giọng nói khó có thể che giấu vẻ tức giận, "Hiện tại ngươi nói cho mọi người xem, vì sao viên kim cương hồng này lại không đáng một trăm tệ?"
"À, cái này rất đơn giản, ngươi hỏi mọi người một chút xem, một mảnh thủy tinh nhỏ như vậy đáng giá một trăm tệ sao? Thật ra ngay cả mười tệ cũng không đáng." Hạ Chí bày ra vẻ mặt rất tùy ý.
"Cái gì mà thủy tinh, đó là kim cương!" Trương Minh Hải gần như đứng bên cạnh rống lên.
"Không, đó chính là thủy tinh." Hạ Chí thản nhiên nói: "Thủy tinh cuối cùng vẫn chỉ là thủy tinh, cho dù có giả giống kim cương, thì đó vẫn chỉ là thủy tinh, tựa như ngươi, tuy ngươi giả vờ như một con người nhưng trên thực tế, ngươi chỉ là bao cỏ."
Bốn phía lại một mảnh xôn xao. Thủy tinh? Đây không phải kim cương sao?
Lúc này, rốt cục mọi người cũng hiểu ý trong lời Hạ Chí nói, chẳng trách Hạ Chí chỉ đưa ra một trăm tệ, thì ra viên kim cương hồng kia là giả? Thật ra ở đây cũng không có người trong nghề, mặc dù vừa rồi có người đã đi xem giấy chứng nhận, nhưng ai cũng biết thật ra giấy chứng nhận có thể làm giả. Vốn dĩ mọi người cảm thấy lấy thân phận của Trương Thanh, không đến mức làm ra một viên kim cương giả mới đúng, nhưng mọi người tỉ mỉ nghĩ lại, lại cảm thấy, Trương Thanh có thể hào phóng quyên viên kim cương hồng này ra như vậy, chỉ sợ viên kim cương hồng này là giả thật, dù sao thì từ trước tới nay, Trương Thanh vốn chưa từng hào phóng như vậy bao giờ.
"Hạ lão sư, ngươi nói viên kim cương hồng này là giả?" Đúng lúc này, giọng nói của Mạc Vong vang lên, "Ta nghĩ hẳn Hạ lão sư có cách chứng minh kết luận của mình, đúng không?"
"Đương nhiên, hiện tại ta có thể chứng minh cho các ngươi thấy." Hạ Chí không chút hoang mang đi lên đài, đi tới trước mặt Trương Minh Hải, khẽ vươn tay, trực tiếp cầm lấy chiếc hộp thủy tinh Trương Minh Hải nâng trên tay tới.
Xoay người, Hạ Chí nhìn về phía Thu Đồng: "Đồng Đồng, ta sẽ biểu diễn một màn ma thuật cho ngươi xem hiện tại, thời khắc chứng kiến kỳ tích đã tới..."
"Bốp bốp!" Đúng lúc này, có tiếng vỗ tay to lớn truyền đến, gián đoạn màn biểu diễn của Hạ Chí, sau đó tất cả mọi người nghe được một tiếng hét lớn: "Đều nghe kỹ cho ta, không được nhúc nhích, cướp đây!"
Trong nháy mắt đó, tất cả mọi người có chút không kịp phản ứng, này… đây là nghe lầm sao?