Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 223 - Chương 223: Cho Tới Bây Giờ Ta Chưa Từng Phải Nhẫn Nhịn (1)

Chưa xác định
Chương 223: Cho tới bây giờ ta chưa từng phải nhẫn nhịn (1)

Bốn phía đột nhiên biến thành sáng sủa dị thường, những nơi có vẻ hơi mờ tối chung quanh bể bơi hiện tại cũng đột nhiên trở nên sáng trưng, hiển nhiên là có người bật hết đèn bốn phía lên.

"A..."

"Đó là súng..."

"Thật sự có cướp..."

"Cứu mạng..."

Đầu tiên là một nữ nhân hét ầm lên, ngay sau đó, bốn phía lập tức loạn thành một bầy, nguyên nhân là vì rốt cục mọi người cũng nhìn rõ, súng và tiếng la vừa rồi không phải giả, bốn phía đột nhiên xuất hiện một đám người bịt mặt võ trang đầy đủ, trên tay những người này đều cầm súng lục, thậm chí còn có một người trên cổ có đeo một khẩu súng tự động. Mà giờ khắc này, họng súng đang chĩa thẳng vào mọi người, những người bịt mặt khác cũng đều nhắm nòng súng thẳng về phía mọi người. Không hề nghi ngờ, chỉ cần bọn hắn nổ súng, có thể tùy ý bắn trúng đám người ở đây.

"Yên lặng, tất cả yên lặng cho ta!" Giọng nói vừa rồi lại vang lên lần nữa, mà lúc này, rốt cục mọi người cũng thấy được người nói chuyện là một nam tử cao lớn cũng che mặt, tay phải cầm súng lục, nòng súng hướng lên trên, hiển nhiên, vừa rồi là hắn ta bắn hai phát súng lên trời.

Vào lúc này, hiển nhiên người cầm súng trong tay là người có sức thuyết phục nhất, vì thế, mặc dù rất nhiều người cảm thấy sợ hãi nhưng đều ngậm miệng lại, nữ MC trên đài sắc mặt trắng bệch, nàng cảm thấy chương tình hôm nay thật nhiều tai nạn, đầu tiên là Hạ Chí không ngừng quấy rối, hiện tại, thậm chí ngay cả cướp cũng xông ra!

Lúc này vẻ mặt Thu Đồng cũng có chút bất an, nhưng không biết vì sao, thấy Hạ Chí, Thu Đồng lại thoáng an tâm hơn một chút, nàng vẫn luôn cảm thấy cuối cùng Hạ Chí sẽ bảo vệ nàng.

Mạc Vong thoạt nhìn cũng có thể tính là trấn định, dù sao thì hắn ta cũng là người từng thấy sóng to gió lớn, về phần Mạc Ngữ, nàng lại càng trấn định hơn, tựa như không có chuyện đặc biệt gì phát sinh.

"Rất tốt, các vị có thể yên tâm, chúng ta chỉ cầu tài, chỉ cần các ngươi phối hợp, chúng ta bảo đảm sẽ không khiến các ngươi bị thương." Nam tử cao lớn che mặt nhìn như có chút thỏa mãn, "Mà tin tưởng hiện tại các ngươi cũng biết mục tiêu của chúng ta chính là viên kim cương hồng, cầm được kim cương hồng, chúng ta sẽ rời đi."

Chỉ thoáng chốc, vô số người thở phào nhẹ nhõm, chỉ là cướp kim cương thì đơn giản rồi, cứ để cho bọn chúng cướp kim cương đi là được, dù sao thì kim cương này cũng không phải của bọn họ.

Giờ khắc này, gần như ánh mắt tất cả mọi người đều đã nhìn về phía Hạ Chí, dù sao thì hiện tại kim cương cũng đang nằm trong tay Hạ Chí, chỉ cần Hạ Chí giao kim cương cho bọn cướp, vậy mọi người đều an toàn.

Đồng thời, trong cục cảnh sát thành phố.

"Hạ cảnh quan." Một nữ cảnh sát đi nhanh vào một phòng làm việc, nữ cảnh sát này rất xinh đẹp, nếu đặt ở bất kỳ cục cảnh sát nào, nàng tuyệt đối xứng đáng với hai chữ cảnh hoa, nhưng ở cục cảnh sát này vừa lúc là ngoại lệ, bởi vì trong cục cảnh sát này có một nữ cảnh sát càng chói lóa hơn nàng, cũng chính là người ngồi trong phòng làm việc này - Hạ Mạt.

Trên danh nghĩa Hạ Mạt là cảnh sát hình sự bình thường, nhưng nàng mới đến nơi này không được mấy ngày đã có được phòng làm việc độc lập, càng kỳ quái hơn là hai ngày trước, nàng mới vừa đánh đồng nghiệp tổ trọng án, cuối cùng đồng nghiệp bị đánh kia lại bị phê bình nghiêm khắc. Hiện tại tên đáng thương kia còn đang bị cho nghỉ phép giải sầu bên ngoài đây.

Vì vậy, hiện tại toàn bộ cục cảnh sát đều biết, vị cảnh hoa này tuyệt đối là hoa hồng có gai, không, không chỉ có gai, mà còn có độc, hoàn toàn không thể chọc.

Đương nhiên, thật ra vị nữ cảnh sát này cũng là người mới, vừa mới nhậm chức hôm nay, mà nàng cũng là thuộc hạ duy nhất của Hạ Mạt.

Nàng chính là Tequila, là Tequila thiếu chút nữa đã chết hôm qua.

"Có việc?" Hạ Mạt ngẩng đầu nhìn Tequila, giọng điệu hờ hững.

"Hạ cảnh quan, bên phía tổ trọng án mời ngươi qua một chuyến, nói là có đại án phát sinh." Tequila nói nhanh, sau đó lại bổ sung một câu: "Có liên quan tới vị Hạ lão sư kia."

"Đi thôi." Hạ Mạt đứng lên rất nhanh.

10 giây sau, Hạ Mạt đã đến khu làm việc của tổ trọng án, lúc này, một màn hình tivi đang mở kênh giáo dục thành phố Thanh Cảng, trong TV lại đang trình diễn màn kịch cướp đoạt.

"Hạ cảnh quan, đây là trực tiếp, vì trong số con tin còn có hiệu trưởng trường trung học phổ thông Minh Nhật Thu Đồng và bạn trai nàng Hạ Chí..." Một cảnh sát đẹp trai chừng ba mươi tuổi đang chuẩn bị báo lại tình huống cho Hạ Mạt.

"Xem là được." Hạ Mạt hờ hững ngắt lời cảnh sát này.

"Này, chỉ nhìn như vậy?" Cảnh sát đẹp trai sửng sốt, "Hẳn bọn hắn sẽ nhanh chóng lấy được kim cương sau đó sẽ rời đi, không phải chúng ta nên lập tức sắp xếp người chặn lại sao?"

Hạ Mạt không tiếp tục quan tâm cảnh sát đẹp trai này nữa, chỉ đứng ở nơi đó nhìn hình ảnh trên tivi, mà cảnh sát đẹp trai lại có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng không nói thêm gì.

"Không phải đâu? Có phải Hạ Chí này bị bệnh không..." Đột nhiên có cảnh sát kêu lên.

"Hắn là có bệnh, nhưng không tới phiên ngươi mắng hắn, hiện tại, cút ra ngoài!" Giọng nói lạnh như băng của Hạ Mạt vang lên, đáng thương cho cảnh sát kia vừa há mồm muốn phản bác, cảnh sát đẹp trai cũng lập tức quát lạnh một tiếng: "Còn không đi ra?"

Vì vậy, cảnh sát này chỉ có thể ngoan ngoãn rời khỏi, nhưng đúng lúc này, trong cục cảnh sát, kể cả cảnh sát đẹp trai kia, gần như mỗi người đều cảm thấy Hạ Chí có bệnh thật.

Có lẽ, ngoại lệ duy nhất chính là Tequila, thật ra hiện tại Tequila rất phiền muộn. Những năm gần đây, cuộc sống của nàng rất không tồi, rất thoải mái, nàng thật không muốn làm cảnh sát chút nào, nhưng Hạ Mạt lại muốn nàng làm cảnh sát, nàng không dám không theo. Hơn nữa, tối hôm qua thiếu chút nữa chết trong tay Thiết Thủ, trong lòng nàng cũng có chút nghĩ mà sợ. Ở bên cạnh Hạ Mạt tối thiểu cũng có thể khiến nàng cảm thấy an toàn.

Bình Luận (0)
Comment