Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 230 - Chương 230: Đến Nhảy Một Bản Với Ta (2)

Chưa xác định
Chương 230: Đến nhảy một bản với ta (2)

Trong lòng mọi người đều có một suy nghĩ cổ quái, thằng này không khoác lác sẽ chết sao? Vào thời điểm này hắn còn đang khoác lác bản thân mình có chỉ số IQ cao.

Nhưng vấn đề là, lấy hành vi của Hạ Chí đêm nay đến xem, dường như những lời hắn nói cũng không tính là quá khoác lác, Trương Minh Hải nhìn như đã sắp xếp ổn thỏa tất cả mọi thứ, nhưng dường như tất cả đều đã sớm nằm trong dự liệu của Hạ Chí.

Mà kết quả chính là, hiện tại Hạ Chí đang giẫm Trương Minh Hải trên mặt đất, mặc dù hiện tại Trương Minh Hải còn sống, nhưng mỗi người đều biết, Trương Minh Hải đã triệt để xong đời, trận cướp này đang được trực tiếp, nhất định sẽ khiến Trương Minh Hải ở tù rục xương.

"Oa..." Có người đột nhiên kinh hô lên.

"Làm sao vậy?" Cũng có người không biết vì sao, hình như hiện tại còn chưa có chuyện gì phát sinh.

"Mau nhìn màn hình!" Lập tức có người nhắc nhở.

Vì vậy, rất nhanh, mọi người đã bắt đầu nhìn về phía màn hình, trên màn hình đang phát một pha quay chậm, mà pha quay chậm này cuối cùng cũng chiếu rõ động tác ngay nháy mắt khi Hạ Chí nổ súng.

Chỉ thấy Hạ Chí đầu tiên là một súng đánh ngã tên cướp đang bị hắn khống chế, sau đó hắn lại có thể nhìn cũng chưa từng nhìn, trực tiếp nổ súng về nhiều phương hướng khác nhau, mà hắn bắn ra tổng cộng tám súng, mỗi một súng đều chuẩn xác trúng vào tay phải tên cướp, mà súng trong tay phải bọn cướp đều vì bọn cướp không tự chủ được thả lỏng tay mà rơi ra ngoài. Về phần một súng Hạ Chí tránh thoát, lại bắn trúng trên dây lưng cây súng trường, mà sau một súng này, cây súng trường vốn được đeo trên cổ nữ cướp cũng liền rơi trên mặt đất.

"Trâu bò!"

"Thằng này thực sự mạnh mẽ!"

"Đây chỉ là giáo viên thể dục thật sao?"

"Dù là tay súng thiện xạ chân chính cũng không lợi hại như hắn đi?"

Mọi người kinh thán không thôi, mà giờ khắc này, trong cục cảnh sát, những cảnh sát kia cũng trợn mắt há mồm, thần hồ kỳ kỹ, đây mới thật là thần hồ kỳ kỹ, trước đó bọn hắn đều cảm thấy Hạ Chí chỉ đang nói hươu nói vượn, nói cái gì mà dùng toán học tránh đạn, tuy nghe dường như rất hợp lý, nhưng vốn không có tính thao tác. Nhưng hiện tại bọn hắn lại bắt đầu cảm thấy, có lẽ tất cả đều có thể thực hiện.

"Tequila, theo ta đi, đi giải quyết tốt hậu quả." Giọng nói lạnh như băng vang lên, đợi mọi người phục hồi tinh thần lại, lại phát hiện Hạ Mạt đã đi ra ngoài, Tequila thì theo sát phía sau. Mà lúc này đây, mọi người cũng ý thức được, hiển nhiên Hạ Mạt đã biết trước kết quả này, nói cách khác, Hạ Mạt đã sớm biết Hạ Chí có thể giải quyết những tên cướp này.

"Trương Minh Hải, cảm ơn ta đi, ta sẽ để ngươi được ngủ giấc ngủ ngon cuối cùng." Lúc này, giọng nói của Hạ Chí lại vang lên lần nữa, sau đó mọi người liền thấy, hắn trực tiếp đá lên trên đầu Trương Minh Hải.

Trương Minh Hải không kịp làm ra bất kỳ phản ứng gì đã trực tiếp hôn mê, mà mọi người cũng hiểu được Hạ Chí nói không sai, đây chính là lần cuối cùng Trương Minh Hải được ngủ ngon giấc, từ nay về sau, hắn ta sẽ không cách nào ngủ an ổn.

"Nếu các ngươi không muốn chết thì đừng vọng tưởng đi lấy súng, cùng tìm một chỗ an phận ngồi xuống, nếu không lần kế, vào lúc ta lại nổ súng, tầm ngắm của súng sẽ không còn là tay của các ngươi, mà là đầu của các ngươi." Đột nhiên Hạ Chí quay đầu nhìn về phía dưới đài, mà lúc này đây, mọi người mới phát hiện, có một tên cướp nỗ lực dùng tay trái đi nhặt súng.

"Mau cầm lấy súng!"

"Đánh gãy răng hắn ta!"

Khoan hãy nói, ở đây đã có người chủ động hành động, rất nhanh đã có người vội vàng thu súng vào, có mấy người còn tiện tay đi đá bọn cướp mấy đá. Đêm này mọi người đã trải qua khoảng thời gian không tốt lành gì, lúc này bọn họ cần phát tiết một chút.

Chỉ thoáng chốc, tình cảnh nơi này lại trở nên hỗn loạn, đúng lúc này, giọng nói của Hạ Chí lại truyền vào trong tai mọi người.

"Đồng Đồng, vào thời khắc đặc biệt này, có phải ngươi nên lên đây nhảy một bản với ta không?" Hạ Chí nhìn Thu Đồng dưới đài, tươi cười xán lạn.

Mọi người có chút cạn lời, thằng này cũng thật có tâm tình, chẳng qua ngay sau đó, ngẫm lại, nguyên buổi tối hôm nay Hạ Chí vốn chưa từng sợ hãi, đương nhiên hắn cũng có tâm tư tào lao.

"Thu đại tiểu thư, đi lên đi!"

"Đúng vậy, Thu Đồng, ngươi đi lên nhảy một bản với hắn đi, cũng cho chúng ta kiến thức một chút."

"Thu Đồng, ngươi khen thưởng Hạ lão sư người ta một chút đi, đêm khuya hắn cũng rất cực khổ..."

"Đầu tiên là nhảy một bản, sau đó vừa lúc các ngươi đi thuê phòng..."

Có người ở nơi đó ồn ào, có lẽ là vì mới vừa sống sót sau tai nạn, cộng thêm có thể nói Hạ Chí là ân nhân cứu mạng của mọi người, lúc này tuy vẫn có rất nhiều người cảm thấy Hạ Chí rất hiếm thấy, nhưng thật bọn họ cũng không chán ghét Hạ Chí như trước nữa, mà sau khi lo lắng hãi hùng, mọi người cũng muốn làm trò một chút.

Thu Đồng có chút tức giận, đứng dưới đài trừng Hạ Chí, nàng đã nói mình không biết khiêu vũ rồi, thế mà tên hỗn đản này còn tiếp tục ồn ào, nhưng nếu nàng không lên, dường như quá không nể mặt hắn.

"Đồng Đồng nhà chúng ta tương đối xấu hổ, hay là ta đi xuống ôm nàng lên đi." Hạ Chí cười xán lạn, sau đó lại bày ra dáng vẻ muốn xuống đài.

Nghe nói như thế, Thu Đồng tranh thủ đi lên đài. Dáng vẻ nghiêm túc của Hạ Chí lúc này khiến nàng sợ hãi, nàng thật sự sợ tên hỗn đản sẽ phát rồ, đi xuống ôm nàng lên ngay trước mặt mọi người.

"Đoàng!" Ngay nháy mắt khi Thu Đồng bước trên đài cao, tiếng súng lại vang lên!

Bình Luận (0)
Comment