Tiếng súng đột nhiên này lập tức khiến bốn phía trở nên vắng lặng, một hồi này, vậy mà không người nào vì súng nổ mà kêu lên sợ hãi, ngược lại bọn họ cùng nhau vô thức nhìn về phía tên cướp khác. Nhưng vừa nhìn, mọi người lại phát hiện không đúng, lúc này mấy tên cướp đang ngồi chung một chỗ, hiển nhiên người nổ súng không phải tên cướp, mà là người khác.
Đoàng!
Tiếng súng vang lên lần nữa, lần này, rốt cục mọi người cũng phát hiện nơi tiếng súng phát ra, chỉ thấy một nữ nhân mặc đồ da màu đen, tay thuận cầm một khẩu súng lục, đang từ cạnh bể bơi đi về phía đài cao ở chính giữa. Giày cao gót của nàng nặng nề giẫm lên trên thảm đỏ, mà tốc độ nàng đi bộ cũng không nhanh, gần như mỗi khi đi được hai bước nàng lại bóp cò súng một lần.
Đoàng!
Tiếng súng lại một lần nữa vang lên, mọi người vô thức nhìn về phía trên đài, bởi vì mỗi người đều có thể nhìn thấy nòng súng đang nhắm thẳng về phía chính giữa đài cao, mà mỗi người đều tin tưởng, mục tiêu của nữ nhân này chắc chắn là Hạ Chí.
Cứ việc nữ nhân này đã nổ liền ba phát súng, nhưng mọi người đều không nghe thấy tiếng gào thảm, khi mọi người nhìn về phía trên đài, phát hiện quả nhiên Hạ Chí bình yên vô sự, nhưng lúc này mọi người vẫn có cảm giác trợn mắt hốc mồm như cũ.
Hạ Chí không chỉ không sao, thậm chí Hạ Chí còn đưa tay kéo lấy ngọc thủ trắng nõn tinh tế của Thu Đồng, sau đó nhẹ nhàng kéo một cái, Thu Đồng lập tức bước lên vũ đài, bước ra một vòng cung mỹ lệ. Bước chân Hạ Chí nhẹ nhàng dời sang bên cạnh, sau đó lại nhẹ nhàng đưa tới, thân thể Thu Đồng lui về phía sau, hơi hướng lên, tiếp theo Hạ Chí lại nhẹ nhàng lôi kéo, Thu Đồng lại đứng thẳng người, bước lại gần hắn thêm một bước.
Điệu Waltz!
Hạ Chí lại có thể thực sự khiêu vũ với Thu Đồng, có lẽ là vì tiếng súng, Hạ Chí cũng không chờ sự đồng ý của Thu Đồng đã cùng nhảy điệu Waltz với Thu Đồng. Nhưng nhìn kỹ một chút, dường như điệu nhảy của hắn và Thu Đồng lại không phải điệu waltz thuần túy, càng giống như một loại vũ đạo do Hạ Chí tự nghĩ ra, hắn dùng một tay dẫn Thu Đồng, toàn bộ vũ đạo rõ ràng cho thấy Hạ Chí đang chủ đạo, nhưng thoạt nhìn lại có vẻ hết sức ưu mỹ.
Thoạt nhìn, bước nhảy của hai người có vẻ ăn nhịp vô cùng, ưu nhã vô cùng, lúc này, Thu Đồng mỹ lệ cũng có vẻ phá lệ đẹp mắt, lại có thể khiến mọi người không tự chủ được mà trầm mê vào trong.
Đoàng đoàng đoàng...
Tiếng súng vẫn còn đang vang lên, nhưng rất thần kỳ là lúc này mọi người gần như không để ý đến tiếng súng, chỉ lo nhìn bước nhảy của Hạ Chí và Thu Đồng, tiếng súng kia càng giống như một loại âm nhạc làm bạn với điệu nhảy.
Trong màn mưa đạn mạnh mẽ, mỗi một động tác của Hạ Chí đều có vẻ vô cùng ưu nhã, mà điều này cũng khiến gần như mỗi người ở đây đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, phải biết rằng, trước đêm này, trong đoạn thời gian đó, cho dù Hạ Chí có biểu hiện rất mạnh mẽ, nhưng hắn tuyệt không liên quan gì với hai chữ ưu nhã này, càng nhiều hơn là khiến người ta cảm thấy thô lỗ, không có tố chất. Nhưng giờ này khắc này, Hạ Chí đang khiêu vũ với Thu Đồng lại khiến người ta cảm thấy ưu nhã tới tận cùng!
Mà nữ nhân cầm súng lục kia vẫn còn đang không ngừng nổ súng, đồng thời ả cũng không ngừng đi về phía sân khấu, mà thoạt nhìn sắc mặt ả rất khó coi, rõ ràng ả vẫn nhắm chuẩn Hạ Chí, vì sao luôn luôn không bắn trúng đây?
Tiếng súng đột nhiên im bặt mà dừng, Hạ Chí và Thu Đồng trên đài cũng đột nhiên ngừng lại, lúc này, nữ nhân kia cũng mới vừa đi tới trên đài, mà khi ả bóp cò đã không có tiếng súng vang lên. Hiển nhiên ngay mới vừa rồi, toàn bộ đạn trong súng đã bị ả bắn ra hết.
Thật ra thời gian này cũng không dài, chỉ chừng mấy chục giây, khẳng định không tới một phút đồng hồ, nhưng mọi người dưới đài lại cảm thấy bản thân mình đang thưởng thức một màn tuồng, thậm chí trong đầu bọn hắn còn đang không ngừng chiếu lại tình cảnh mới vừa rồi, sau đó bắt đầu huyễn tưởng ra từng viên đạn bay lướt qua bên cạnh Hạ Chí, mà Hạ Chí thì ôm Thu Đồng ưu nhã khiêu vũ. Dưới loại đối lập mãnh liệt này, hình ảnh khiến người khó mà quên được.
Đương nhiên, thật ra lúc này Hạ Chí cũng không ôm Thu Đồng, Thu Đồng đang dùng một tư thế tương đối ưu mỹ lơ lửng giữa không trung, mà tay trái Hạ Chí nâng ngang hông nàng, hiển nhiên đây cũng là vì để nàng không bị té xuống. Về phần tay kia của Hạ Chí, lúc này lại cầm súng lục.
Hạ Chí đã ngừng khiêu vũ rốt cục cũng ngẩng đầu nhìn về phía nữ nhân vừa bắn súng, sau đó cười nhạt một tiếng với ả: "Cám ơn khúc nhạc đệm của ngươi."
Đoàng đoàng!
Hai tiếng súng vang lên, nữ nhân kia kêu thảm một tiếng, ngã trên mặt đất, sau đó mọi người liền thấy, tay phải và đầu gối chân trái của nữ nhân này đều đang chảy máu, hiển nhiên, hai nơi này đều đã bị trúng đạn.
Tiện tay quăng khẩu súng trong tay ra, vừa vặn nện lên đầu nữ nhân kia, tiếng kêu thảm thiết của nữ nhân im bặt mà dừng, trực tiếp hôn mê, mà cây súng lục kia lại lăn đến dưới chân Trương Thanh.
Mà lúc này, Hạ Chí cũng không để ý tới nữ nhân kia nữa, hắn cúi đầu nhìn về phía Thu Đồng vẫn đang lơ lửng giữa không trung như cũ, trên mặt lộ ra nụ cười xán lạn: "Đồng Đồng thân yêu, bây giờ ta có thể hôn ngươi không?"
Lúc này, trên gương mặt tuyệt mỹ của Thu Đồng mơ hồ có một chút ửng đỏ, đôi mắt đẹp trừng rất lớn, hiện tại nàng có cảm giác như đang mơ, vừa rồi, ngắn ngủn một phút đồng hồ, nhưng đối với nàng nó không chỉ dài dằng dặc mà còn như ảo như mộng.
Khi tiếng súng vang lên, lúc đầu nàng bị dọa sợ hết hồn, nhưng cùng với đó, nàng cũng cảm giác được có một bàn tay ấm áp bắt được nàng, sau đó cả người nàng bắt đầu không bị khống chế.