"Đồng Đồng thân yêu, ta đã nói trước, chỉ cần là chuyện ta muốn biết, sẽ không có gì ta không biết. Có người muốn cướp Đồng Đồng xinh đẹp của ta, đương nhiên ta sẽ biết tất cả mọi chuyện về hắn ta." Hạ Chí cười đến rất xán lạn, "Thật ra chuyện cũng không phức tạp như vậy, cướp là do Trương Minh Hải sắp xếp, nhưng Trương Thanh cũng biết rõ tình hình, viên kim cương kia đã được mua bảo hiểm, Trương Minh Hải sắp xếp người của mình cướp kim cương đi, đến lúc đó kim cương còn trong tay bọn họ, đồng thời bọn họ còn có thể thu được bồi thường từ bảo hiểm, tương đương với kiếm hơn mười ức. Về phần Trương Thanh, tuy hắn ta không chiếm được tiền, nhưng hắn ta có thể thu được danh tiếng thật lớn vì quyên góp mười ức, đồng thời, hắn ta còn có thể nhân cơ hội giết chết cừu địch lớn nhất của mình, cũng chính là Mạc Vong."
Dừng lại một chút, Hạ Chí tiếp tục nói: "Không sai, lúc đầu, mục tiêu của nữ nhân đã nổ súng với ta là Mạc Vong, chỉ có điều ả muốn giải quyết ta trước mà thôi. Thật ra kế hoạch ban đầu của Trương Thanh là nhân lúc đám cướp ra tay cướp bóc lại tiện tay giết chết Mạc Vong, mà nữ nhân kia chỉ là dự bị do Trương Thanh sắp xếp. Về phần Trương Thanh đích thân nổ súng, đó là vì hắn ta biết kế hoạch đã bại lộ, không bằng kéo một kẻ chịu tội chung. Đầu đuôi sự việc vốn đơn giản như vậy."
"Chỉ có như vậy?" Thu Đồng luôn cảm thấy dường như chuyện không đơn giản như vậy.
"Đồng Đồng, thật ra chuyện vốn không phức tạp, đương nhiên tất cả có một tiền đề, chính là Trương Thanh chỉ phong quang bề ngoài, thật ra hiện tại hắn ta rất thiếu tiền. Còn có, hắn ta vẫn cảm thấy nguyên nhân nhà của mình không dễ bán, chính là vì Mạc Vong đang làm khó dễ hắn ta, cho nên hắn ta vẫn luôn rất hận Mạc Vong. Đến lúc này, khi nhi tử của hắn ta đề xuất một kế hoạch nhìn như không chê vào đâu được như vậy, đương nhiên hắn ta sẽ không cự tuyệt." Khi Hạ Chí nói ra những lời này, Thu Đồng cũng bắt đầu hiểu được.
Nhưng vào lúc này, Thu Đồng lại cảm thấy không đúng, đột nhiên nàng phát hiện có một vấn đề rất mấu chốt: "Chờ đã, chiếu theo những lời ngươi vừa mới nói, viên kim cương hồng kia phải là thật mới có tác dụng, nếu không sao Trương Minh Hải có thể kiếm được tiền?"
Mà lúc này đây, Thu Đồng lại nhớ tới vấn đề của Mạc Ngữ trước đó, lẽ nào viên kim cương hồng kia cũng không phải giả?
"Đồng Đồng, quả nhiên ngươi rất thông minh, không sai, viên kim cương hồng kia chính là thật." Hạ Chí cười xán lạn, "Cho nên, Trương Minh Hải mới thiếu chút nữa điên mất."
"Vậy kim cương đâu?" Lúc đầu Thu Đồng sóng vai với Hạ Chí, cùng trên đường quay về ký túc xá, nhưng lúc này nàng đã ngừng lại nhìn Hạ Chí, "Kim cương bị ngươi giấu rồi?"
"Đồng Đồng, kim cương đã vỡ nát." Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy vô tội.
"Ngươi lừa quỷ sao, sao ngươi có thể giẫm vỡ kim cương..." Thu Đồng nói đến đây đột nhiên ngừng lại, lúc đầu nàng cảm thấy Hạ Chí hơn phân nửa là dùng thủ đoạn gì đó tráo kim cương hồng đi, nhưng đột nhiên nàng lại ý thức được, dường như nàng không thể dùng tiêu chuẩn của người bình thường để hình dung tên gia hỏa này. Chỉ lấy biểu hiện tối nay của gia hỏa này, nhìn kiểu gì cũng thấy hắn không phải người bình thường. Nói như vậy, hắn thật có thể đạp vỡ kim cương?
"Đồng Đồng, thật ra muốn giẫm vỡ một viên kim cương cũng không khó như vậy, chỉ cần dùng lực thỏa đáng sẽ không cần sức lực quá lớn." Hạ Chí nghiêm trang nói: "Lại nói tiếp, thật ra ta cũng cảm thấy tiếc nuối, viên kim cương kia vẫn rất xinh đẹp, ta vốn muốn tặng nó cho Đồng Đồng ngươi."
"Ngươi thật sự làm hỏng viên kim cương mắc như vậy?" Thu Đồng vẫn cảm thấy khó có thể tin, thậm chí nàng còn cảm thấy đau lòng, kim cương giá trị hơn mười ức cứ bị làm hỏng như vậy?
"Đồng Đồng, yên tâm đi, sau này ta sẽ tặng cho ngươi viên kim cương càng lớn hơn, càng đẹp hơn nữa." Hạ Chí nhìn Thu Đồng một cách chăm chú, "Tuy lúc đầu ta có thể tráo kim cương đi, nhưng nếu ta dùng kim cương trộm được để tặng cho ngươi, vậy có vẻ rất không có thành ý."
Dừng lại một chút, Hạ Chí lại tiếp tục nói: "Huống chi, đây chỉ là một viên kim cương mà thôi, còn không đáng cho ta trộm đâu."
Trong giọng điệu của Hạ Chí có một luồng ngạo khí nhàn nhạt khiến Thu Đồng không nhịn được liếc hắn, gia hỏa này lại đang trang bức, còn chỉ là một viên kim cương, đây là viên kim cương hồng hiếm thấy, hơn mười ức cũng chưa chắc có thể mua được, có được không?
"Trên đời này, thứ đáng để ta trộm chân chính cũng chỉ có Đồng Đồng ngươi." Lúc này lại Hạ Chí cười xán lạn với Thu Đồng, "Chẳng qua Đồng Đồng thân yêu, chắc chắn ngươi không cần ta trộm."
"Ngươi muốn trộm cũng không trộm được!" Thu Đồng tức giận nói, sau đó nàng xoay người rời đi.
Mấy phút đồng hồ sau, Thu Đồng đã về tới cửa túc xá của mình.
"Đồng Đồng, hiện tại ngươi còn sợ không?" Hạ Chí rất nghiêm túc hỏi.
"Sợ cái gì?" Thu Đồng nhất thời có chút ù ù cạc cạc.
"Đồng Đồng, đêm nay ngươi vừa gặp cướp, còn thiếu chút nữa bị đạn bắn trúng, hiện tại ngươi không sợ hãi chút nào sao? Ta cảm thấy hiện tại ngươi cần một người ở cùng." Hạ Chí vẫn bày ra dáng vẻ nghiêm túc như cũ.
"Ngươi xem hiện tại ta giống người đang sợ hãi sao?" Thu Đồng hừ nhẹ một tiếng, "Đừng cho là ta không biết hiện tại ngươi đang có ý đồ gì, không phải ngươi đã thuê phòng với người ta sao? Mau đi đi!"
Thu Đồng nói xong cũng đi vào ký túc xá, sau đó đóng sập cửa phòng, mà trong lòng nàng đang nói, thật đúng là kỳ quái, đêm nay xảy ra chuyện lớn như vậy, vậy mà nàng tuyệt không sợ hãi.
Không được ba mươi giây, đột nhiên Thu Đồng lại nghĩ tới một việc, bỗng nhiên nàng lại mở giật cửa phòng ra, sau đó lại bị chọc tức, mới một chốc như vậy tên hỗn đản này đã chạy rồi? Hắn thật sự thuê phòng với nữ nhân khác sao?