"Chào buổi sáng, Hạ lão sư." Mạc Ngữ vẫn ăn mặc mát mẻ như cũ, vẫn bình tĩnh chào hỏi Hạ Chí như thường ngày, hiển nhiên, thoạt nhìn, đối Mạc Ngữ, chuyện xảy ra tối hôm qua cũng không tạo thành ảnh hưởng gì với nàng.
Hạ Chí cũng giống như ngày xưa, sau khi đưa một chai thức uống cho Mạc Ngữ, Mạc Ngữ vẫn không chút do dự uống hết nó, sau đó nàng bắt đầu chạy bộ.
Vẫn là tiết tấu chính xác như vậy, vẫn là dáng người duyên dáng như vậy, điểm khác biệt duy nhất là lần này, rõ ràng tốc độ chạy của Mạc Ngữ đã nhanh hơn. Mà thật ra điều này cũng có nghĩa, sau không tới một tuần huấn luyện chạy bộ, thể năng của Mạc Ngữ đã có bước tăng trưởng rõ rệt.
Hạ Chí chỉ đứng đó lẳng lặng nhìn, mãi đến mười phút sau, Mạc Ngữ đã chạy xong lại đi tới trước mặt Hạ Chí. Mà giờ khắc này, tuy trên gương mặt tươi cười của Mạc Ngữ đã xuất hiện mấy giọt mồ hôi trong suốt, nhưng hiển nhiên thể lực của nàng cũng chưa đến tình cảnh tiêu hao sạch.
"Hạ lão sư, cuối tuần này ta không về nhà." Mạc Ngữ mở miệng nói.
"Tốt." Hạ Chí gật đầu mỉm cười.
"Vậy buổi sáng ngày mai gặp lại." Mạc Ngữ nói xong lời này lại xoay người đi về phía lối ra sân vận động.
Nhìn theo bóng lưng Mạc Ngữ biến mất khỏi tầm mắt, rất nhanh Hạ Chí cũng rời khỏi sân vận động.
Mấy phút đồng hồ sau, Hạ Chí một lần nữa xuất hiện ở cửa túc xá Thu Đồng, đè lên chuông cửa.
Cửa phòng rất nhanh đã được mở ra, Thu Đồng trừng mắt liếc Hạ Chí: "Đi vào!"
Hạ Chí vào nhà, nhìn Thu Đồng đã ăn mặc chỉnh tề, dáng vẻ hơi tiếc nuối: "Đồng Đồng, tuy áo ngủ của ngươi không tốt lắm, nhưng vẫn xinh đẹp hơn bộ y phục hiện tại."
Thu Đồng đóng cửa phòng, trừng Hạ Chí, tức giận nói: "Ta phải làm sao bây giờ?"
"À, rất đơn giản, chúng ta có thể đi mua một bộ áo ngủ đẹp hơn..." Hạ Chí trả lời ngay.
"Này, ngươi cứ phải giả bộ như vậy sao?" Thu Đồng có chút tức giận, "Ta đang hỏi chuyện trên mạng, ngươi nghe rõ chưa? Đến hiện tại, điện thoại di động của ta vẫn chưa dừng đổ chuông, ta còn chuẩn bị khóa máy đây!"
"Đồng Đồng, ngươi nói chuyện này sao, ừm, quan trọng nhất là ngươi không thể chia tay với ta." Hạ Chí nghiêm trang nói.
"Chia cái đầu ngươi, ta vốn không phải bạn gái ngươi!" Băng sơn mỹ nhân Thu Đồng mới quen Hạ Chí chưa được một tuần, đã có tiết tấu muốn biến thành núi lửa, hơn nữa còn là loại núi lửa rất sống động, bất cứ lúc nào cũng có thể bộc phát. Đương nhiên, thật ra chuyện này chỉ giới hạn khi ở trước mặt Hạ Chí, đối mặt với những người khác, băng sơn vẫn là băng sơn.
"Ta biết ngay Đồng Đồng ngươi sẽ không chia tay ta." Hạ Chí cười xán lạn, "Như vậy chuyện cũng đơn giản hơn nhiều."
Thu Đồng hận không thể nhào tới cắn gia hỏa này hai cái, hắn có thể không tự quyết định như thế được không?
"Rốt cuộc là đơn giản thế nào?" Thu Đồng cắn răng, "Ngươi có biết hiện tại đã có rất nhiều người gửi đủ loại tin nhắn cho ta, cũng không biết là ai để lộ số di động của ta, tới bây giờ ta còn chưa xem hết đống tin nhắn trong di động, còn có đủ loại đạo diễn phóng viên người quản lý các loại. Từ khi khởi động máy đến hiện tại, di động chưa từng ngừng thông báo, ngay cả đám sư sinh trong trường cũng đều đang nghị luận, hiện tại ta còn không dám ra ngoài đây!"
Hạ Chí trực tiếp cầm lấy điện thoại của Thu Đồng, sau đó nhanh chóng ấn ấn phía trên, không tới mười giây đồng hồ sau, Hạ Chí lại đặt di động xuống, mà lúc này, Thu Đồng phát hiện, rốt cục cũng không còn tiếng chuông gọi tới, cũng không nghe được bất kỳ thông báo nhắc có tin nhắn mới nữa.
"Ngươi đặt di động tới chế độ yên lặng?" Thu Đồng có chút buồn bực, vừa hỏi vừa cầm điện thoại di động lên, sau đó nàng phát hiện hắn không làm vậy.
"Đồng Đồng, thật ra chuyện này rất đơn giản, ngay cả người không dùng điện thoại như ta cũng biết, ngươi có thể bật chế độ chỉ cho phép người quen biết ngươi gửi tin nhắn và gọi điện thoại, những người khác ngươi không cần để ý tới. Mà những việc khác, ngươi chỉ cần chú ý trường học, người què sẽ canh cửa cẩn thận, người không liên quan tuyệt không thể vào trường được. Nếu ngươi muốn ra ngoài thì lại càng đơn giản hơn, ta sẽ đi cùng ngươi, ta sẽ bảo vệ tốt cho bạn gái ta." Vẻ mặt Hạ Chí rất thoải mái, "Về phần học sinh, ai dám quấy rầy ngươi, ta sẽ đuổi người đó, để bọn hắn không có cơ hội tận mắt nhìn thấy ngươi nữa!"
Thu Đồng trừng Hạ Chí, trực giác nói cho nàng biết, gia hỏa này hơn phân nửa là đang muốn lợi dụng cơ hội để sau này có thể ra ngoài chung với nàng, nhưng nàng lại cảm thấy, dường như chuyện cũng không nghiêm trọng như nàng nghĩ. Nàng đã tận mắt chứng kiến năng lực giữ cửa của người què, chỉ cần đám phóng viên này không cách nào vào trường, hiển nhiên vấn đề cũng không quá lớn. Về phần sư sinh trường học, tối đa bọn hắn cũng chỉ dám âm thầm bàn tán một chút, có Hạ Chí ở đây, chắc chắn bọn hắn không dám quấy rầy nàng.
Reng reng reng...
Chuông điện thoại di động lại vang lên, Thu Đồng lập tức cảm thấy buồn bực, không phải đã nói sẽ không còn điện thoại gọi tới sao?
Đang muốn mắng Hạ Chí, nhưng một giây sau Thu Đồng lại phát hiện, thật đúng là không thể trách hắn, bởi vì người gọi điện thoại tới cũng không phải người xa lạ, mà là Hàn Tiếu.
"Tiếu Tiếu, sớm như vậy ngươi gọi điện thoại cho ta làm gì?" Thu Đồng nhận điện thoại, có chút mất hứng, "Đừng nói cái gì mà minh tinh với ta, nếu không ta trực tiếp tắt điện thoại."
Hiển nhiên, Thu Đồng cho rằng vì nàng đột nhiên thành minh tinh nên Hàn Tiếu mới gọi điện thoại tới.
"Thu đại tiểu thư, minh tinh gì vậy?" Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói hữu khí vô lực của Hàn Tiếu, "Ta đang ở bệnh viện đây."
"Bệnh viện?" Thu Đồng sửng sốt, "Bệnh viện nào? Ngươi làm sao vậy?"