"Cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là ta cảm thấy hơi mệt mỏi, choáng váng, bác sĩ cũng chưa kiểm tra ra nguyên nhân." Nghe giọng nói Hàn Tiếu có vẻ hơi yếu ớt, "Mấy ngày nay ta vẫn cảm thấy hỗn loạn, vừa rồi đột nhiên thanh tỉnh được một chút, sau đó ta cảm thấy chuyện này không thích hợp, ta luôn cảm thấy rất có thể ta đã bị người nào động tay động chân, nói không chừng ta đã trúng độc..."
"Chờ đã, chờ đã, Tiếu Tiếu, cái gì mà trúng độc, cái gì mà động tay động chân, không phải ngươi còn chưa trở lại đấy chứ?" Rốt cục Thu Đồng cũng nghe ra có điểm gì đó không đúng, ngắt lời Hàn Tiếu.
"Ta vốn chuẩn bị trở về, ta đã tới sân bay rồi, thế nhưng sau đó ta lại cảm thấy có chút không đúng lắm..." Dường như Hàn Tiếu hơi ngượng ngùng, "Không nói chuyện này nữa, nói chung, Thu đại tiểu thư, hiện tại ngươi không sao chứ? Rốt cục ngươi có chạy trốn không? Ta thật sự cảm thấy bạn trai ngươi rất nguy hiểm, còn có Đoan Mộc An kia, nói không chừng lúc này hắn ta đã đi tìm ngươi..."
"Hàn Tiếu, ngươi cũng đừng để ý đến!" Thu Đồng có chút căm tức, "Ngươi ngay cả nói chuyện còn không có sức, nói mau, hiện tại ngươi đang ở bệnh viện nào?"
"Bệnh viện Thục Đô số hai." Một giọng nói lười biếng vang lên bên tai Thu Đồng.
Thu Đồng vô thức quay đầu nhìn về phía Hạ Chí: "Sao ngươi biết?"
Hạ Chí vẫn chưa trả lời, đầu bên kia điện thoại đã truyền tới giọng nói của Hàn Tiếu: "Thu đại tiểu thư, giọng nói kia là của ai?"
Thu Đồng chợt cảm thấy không ổn, còn chưa kịp nói gì, giọng nói của Hàn Tiếu lập tức cao hơn: "Oa, là Hạ Chí đúng không? Vậy mà các ngươi đã ở chung rồi? Ngươi còn nói cái gì mà không phải bạn trai?"
"Ngươi chớ nói nhảm, hắn chỉ mới vừa đến chỗ ta!" Thu Đồng vội vã phủ nhận.
"Ta nói Thu đại tiểu thư, sáng sớm như thế, vừa mới hừng đông, hắn đã ở trong nhà ngươi, ngươi muốn để ta tin hắn mới vừa tới?" Hiển nhiên Hàn Tiếu không tin, mà một khi nàng bắt đầu bát quái, dường như bệnh tình cũng tốt hơn không ít, dù sao thì giọng nói của nàng cũng không còn suy yếu như trước nữa.
"Hàn Tiếu, hiện tại ngươi đừng nói chuyện này với ta, có phải ngươi đang ở bệnh viện Thục Đô số hai không?" Thu Đồng cũng phát hiện bản thân rất khó có thể giải thích rõ ràng, vì thế nàng dứt khoát nói sang chuyện khác.
"Đúng vậy, ta đang ở đây. A, kỳ quái, sao Hạ Chí nhà ngươi lại biết rõ như vậy?" Lúc này Hàn Tiếu cũng kịp phản ứng, trong giọng nói có chút nghi hoặc.
"Đồng Đồng, mở loa ngoài điện thoại của ngươi lên đi, ta muốn nói vài câu với vị Hàn đại tiểu thư kia." Đúng lúc này, giọng nói của Hạ Chí truyền vào trong tai Thu Đồng.
Thu Đồng hơi nhíu mày, nhưng vẫn mở loa ngoài theo lời Hạ Chí, đồng thời còn để di động lên bàn.
"Hạ đại soái ca, chào ngươi, chúc mừng ngươi, nhanh như vậy đã có thể cua được Thu đại tiểu thư của chúng ta." Giọng nói của Hàn Tiếu cũng lập tức vang lên.
"Hàn Tiếu, đã nói không phải như ngươi nghĩ!" Thu Đồng không nhịn được lại phản bác một câu.
"Được rồi được rồi, coi như không phải, Hạ đại soái ca, ngươi có chuyện gì muốn nói với ta?" Lúc này dường như tinh thần của Hàn Tiếu rất tốt, giọng nói cũng rất bình thường, một chút hư nhược cũng không có.
"Hàn đại tiểu thư, đã có người nào từng nói cho ngươi biết, thật ra ngươi rất không thích hợp làm thám tử tư?" Hạ Chí thản nhiên nói: "Ta biết ngươi đang điều tra ta, ta còn biết ngươi có rất nhiều suy nghĩ hão huyền, nhưng ngươi chưa từng nghĩ tới, nếu tất cả suy nghĩ của ngươi đều là thật, ngươi vốn sẽ không thể sống sót trở lại thành phố Thanh Cảng sao?"
"Ách, hai ngày trước đã có người nói ta không thích hợp làm thám tử tư, hắn ta còn nói trong phim Mỹ, ta chỉ có thể sống nửa tập." Hàn Tiếu không khỏi nhớ tới Đoan Mộc Lương.
"Thật ra hắn ta đã nói giảm nói tránh, dưới tình huống bình thường, trong phim Mỹ, hơn phân nửa là ngươi sẽ trực tiếp ra sân bằng một bộ thi thể." Hạ Chí thản nhiên nói: "Ngươi rất may mắn, bởi vì ngươi là bằng hữu của Đồng Đồng, nhưng ngươi không phải Đồng Đồng, cho nên ngươi sẽ vẫn không may mắn. Nếu như ngươi không muốn chết nơi tha hương, ta hy vọng ngươi có thể nghe đề nghị của ta."
"Đề… đề nghị gì?" Dường như giọng nói của Hàn Tiếu lại bắt đầu suy yếu, cũng không biết có phải nàng bị giật mình hay không.
"Nói cho Đoan Mộc Lương, kêu hắn ta đưa ngươi quay về thành phố Thanh Cảng." Hạ Chí thản nhiên nói.
"A?" Hiển nhiên Hàn Tiếu lại ngẩn ngơ, "Ngươi, sao ngươi biết hắn ta? Không đúng, ta vốn không biết phải đi đâu để tìm hắn ta."
"Rất nhanh hắn ta sẽ lại xuất hiện trước mặt ngươi." Hạ Chí bình tĩnh nói: "Tốt rồi, Hàn đại tiểu thư, đề nghị của ta đến đây là kết thúc, những chuyện khác, chờ ngươi trở về lại nói với Đồng Đồng đi."
Cũng không đợi Thu Đồng đồng ý, Hạ Chí trực tiếp cúp điện thoại.
"Này, ngươi làm gì vậy?" Thu Đồng có chút tức giận, "Ngươi không thể nói rõ mọi chuyện hơn một chút sao?"
"Đồng Đồng, nếu như ngươi thật hy vọng Hàn Tiếu không sao, vậy trước khi nàng quay về, ngươi không nên liên lạc lại với nàng." Hạ Chí đứng dậy, duỗi lưng, "Đúng rồi, Đồng Đồng, hôm nay ngươi ở trong nhà nghỉ ngơi đi, ta còn hai tiết thể dục phải lên lớp, tạm thời sẽ không thể ở bên cạnh ngươi."
Thu Đồng không nhịn được lại trừng Hạ Chí một cái, nàng vốn không muốn hắn ở bên cạnh có được không? Hơn nữa còn nói gì mà tiết thể dục, hiện tại mới hơn sáu giờ đây, học cái gì?
Mặc dù trong lòng rất bất mãn, nhưng Thu Đồng cũng không nói gì, nếu nàng thật sự nói như vậy, chẳng phải tương đương với nàng hy vọng Hạ Chí có thể lưu lại thêm chút nữa sao? Nàng mới không muốn tên gia hỏa này ở lại đây đâu.
"Này, khi đi ra ngoài nhớ đóng cửa!" Thấy Hạ Chí đi tới cửa, Thu Đồng hơi bất mãn la một câu.