Khi tiếng đóng cửa vang lên, Thu Đồng không nhịn được lại mắng thêm một câu nữa: "Lưu manh đáng chết!"
Khi đối mặt với Hạ Chí, Thu Đồng luôn khó có thể bình tĩnh, sau khi Hạ Chí rời khỏi, ngược lại Thu Đồng có thể dần dần tỉnh táo lại, sau đó nàng quyết định, hôm nay nàng sẽ không tới phòng làm việc, nàng cần một ít thời gian yên tĩnh tự hỏi. Chuyện bên phía Hàn Tiếu, nàng quyết định tin tưởng Hạ Chí, nàng tin tưởng Hạ Chí sẽ không lừa nàng chuyện quan trọng như vậy. Mà hiện tại, chuyện nàng cần suy tính là tương lai của trường trung học phổ thông Minh Nhật.
Thu Đồng đã từng làm một số kế hoạch, nhưng hiện tại nàng lại phát hiện, những kế hoạch này cũng không dùng được, bởi vì vẻn vẹn chỉ một tuần, chuyện đã phát sinh biến hóa long trời lệch đất, hiện tại trường trung học phổ thông Minh Nhật đã biến thành ngôi trường không người không biết, mà chính nàng thậm chí còn trở thành nhân vật tầm cỡ minh tinh.
"Cần xây dựng kế hoạch một lần nữa." Thu Đồng tự nói với mình, nhưng có chuyện lại khiến nàng cảm thấy bối rối, nàng có chút bận tâm, liệu có khi nào nàng mới xây dựng kế hoạch mới xong tình huống lại có biến hóa?
Thành thị tây nam, Thục Đô.
Trong bệnh viện Thục Đô số hai, Hàn Tiếu nằm trên giường bệnh lại bắt đầu cảm thấy có chút choáng váng, trong hỗn loạn, nàng lại ngủ thiếp đi, cũng không biết qua bao lâu nàng mới một lần nữa tỉnh lại.
Mở mắt ra, đột nhiên nàng a một tiếng, bỗng nhiên ngồi bật dậy từ trên giường bệnh, bởi bên giường có một người đang đứng, chỉ có điều nhất thời Hàn Tiếu không cách nào phân rõ, rốt cuộc người này là Đoan Mộc An hay là Đoan Mộc Lương?
"Ngươi… ngươi là ai?" Hàn Tiếu mở miệng hỏi.
"Hàn tiểu thư, ta đã cảnh cáo ngươi, ngươi nên rời khỏi nơi này." Giọng nói lạnh lùng vang lên, mà Hàn Tiếu cũng lập tức xác nhận, đây là Đoan Mộc Lương, không phải tên khốn nạn Đoan Mộc An.
"Cái kia… Đoan Mộc Lương, ngươi có thể đưa ta quay về thành phố Thanh Cảng không?" Hàn Tiếu cũng bắt đầu cảm thấy mình không thể tiếp tục ở lại nơi này nữa. Hơn nữa trong lòng nàng cũng đang rất buồn bực, sao Hạ Chí lại biết Đoan Mộc Lương sắp tới? Chẳng lẽ, thật ra Đoan Mộc Lương và Hạ Chí là cùng một phe?
"Hàn tiểu thư, ta không có nghĩa vụ này." Đoan Mộc Lương lạnh lùng nói xong câu đó, sau đó lại xoay người rời đi, "Bệnh của ngươi không có gì đáng ngại, chính ngươi có thể tự trở về."
"Bệnh của ta?" Đột nhiên Hàn Tiếu phát hiện, dường như bản thân mình đã trở nên khỏe mạnh hơn, trước đó nàng vốn không cách nào ngồi dậy, điều này khiến nàng càng cảm thấy kỳ quái, vì sao đột nhiên nàng lại khỏe rồi?
Mắt thấy Đoan Mộc Lương sắp đi ra khỏi phòng bệnh, Hàn Tiếu vội vã kêu một tiếng: "Này, ngươi chờ một chút, Hạ Chí kêu ngươi đưa ta trở về."
Thân thể Đoan Mộc Lương bỗng ngừng lại, hắn ta chậm rãi xoay người nhìn về phía Hàn Tiếu, giọng điệu vẫn hờ hững như cũ: "Hàn tiểu thư, ngươi nói cái gì?"
"Này… ta nói ngươi có thể đừng giả bộ không? Hạ Chí nói ngươi sẽ đến, ta không tin không phải hắn phái ngươi tới." Hàn Tiếu hơi bất mãn.
"Hàn tiểu thư, ta nghĩ ngươi đã hiểu lầm, ta cũng không thuộc hạ của Hạ Chí." Vẻ mặt Đoan Mộc Lương rất hờ hững.
"Vậy ngươi không tiễn ta trở về có phải không?" Thật ra Hàn Tiếu cũng không quá muốn Đoan Mộc Lương đưa nàng quay về thành phố Thanh Cảng, nàng càng nhiều hơn là hiếu kỳ, nàng muốn moi ra được một số bí mật từ trên người Đoan Mộc Lương.
Đoan Mộc Lương không nói gì, hắn ta lại lần nữa xoay người rời khỏi phòng bệnh.
"Xem ra lời của Hạ Chí kia cũng không đáng tin cậy." Hàn Tiếu ngồi đó nói thầm, sau đó nàng lại xuống giường, thoáng thu thập một chút, định đi làm thủ tục xuất viện.
Nhưng vào lúc này, Đoan Mộc Lương lại đi đến.
"Hàn tiểu thư, ta sẽ đưa ngươi quay về thành phố Thanh Cảng, hiện tại theo ta rời đi." Giọng nói của Đoan Mộc Lương vẫn hững hờ như cũ, Hàn Tiếu lại có chút ngây người, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?
Đồng thời, trong trường trung học phổ thông Minh Nhật.
Lúc này đã là tiết thứ tư buổi sáng, tiếng chuông đã vang lên, mà trong lòng đám học sinh lớp một khối mười hai lại ít nhiều gì cũng có chút kỳ vọng, bởi vì tiết này là tiết thể dục.
Trên sân vận động, đám nam nữ sinh đã rất tự giác đứng thành hai hàng, chờ Hạ Chí xuất hiện, mà thật ra bọn hắn cũng không đợi bao lâu, rất nhanh Hạ Chí đã xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
"Tốt rồi, ta đã cho các ngươi suy nghĩ mấy ngày, hiện tại mỗi người các ngươi cần phải nói cho ta biết, rốt cuộc các ngươi muốn học gì?" Hạ Chí vừa đi tới trước mặt mọi người đã đi thẳng vào chính đề, "Ta hi vọng các ngươi có thể hiểu, đây là cơ hội lựa chọn duy nhất của các ngươi, một khi đã lựa chọn, các ngươi khó có thể thay đổi. Đến lúc đó, dù các ngươi không thật tâm yêu thích hạng mục các ngươi lựa chọn, ta cũng sẽ không cho các ngươi có cơ hội thay đổi."
"Hạ lão sư, ta chọn bơi!" Lập tức có một giọng nói vang lên, người này không phải ai khác, mà chính là Ngô Ý ăn mặc như nam sinh.
"Tốt." Hạ Chí lên tiếng đáp ứng.
"Hạ lão sư, ta cũng chọn bơi." Lập tức lại có nữ sinh mở miệng.
"Hạ lão sư, ta cũng chọn bơi!" Lần này vẫn là nữ sinh.
"Hạ lão sư, ta chọn nhảy cầu." Lần này tuy đã đổi hạng mục khác, nhưng vẫn là nữ sinh.
Hạ Chí dùng ánh mắt cổ quái quét tới bốn nữ sinh này, sau đó hờ hững hỏi: "Các ngươi xác định các ngươi đều muốn chọn hạng mục này?"
"Hạ lão sư, chúng ta xác định!" Ba nữ sinh kia gần như đồng thanh trả lời.
"Như vậy, còn có đồng học nào chọn bơi hoặc nhảy cầu không?" Hạ Chí quét mắt nhìn những người khác.