Thế là, hiện tại mỗi lần An Nhiên đi nhảy cầu, thành viên của đội bóng rổ sẽ tới thanh tràng, mặc dù mọi người đều rất bất mãn với chuyện này, nhưng không có cách, ai cũng không muốn xung đột với đám thành viên đội bóng rổ. Cộng thêm hiện tại số lần An Nhiên tới nơi này nhảy cầu càng ngày càng ít, cuối cùng mọi người đều chọn nhịn xuống. Ai bảo hiện tại An Nhiên là người nổi tiếng, hơn nữa nàng còn có một đống lớn fan não tàn đây?
Nhưng bây giờ lại có một người trực tiếp đứng đó, rất tùy ý gọi tên An Nhiên, hơn nữa còn muốn An Nhiên đi tới, loại giọng điệu tùy ý này, loại thái độ hô gọi tất tới này khiến mọi người cảm thấy tên này đang tìm chết.
"Ngươi đang gọi ta?" An Nhiên nhìn về phía Hạ Chí, nàng vốn không muốn hiểu, nhưng nàng thực sự rất tò mò, tại sao ở ngay nơi này lại có người dám nói chuyện với nàng như vậy?
Nhìn Hạ Chí, lại nhìn mấy học sinh bên cạnh Hạ Chí, thấy dòng chữ trường trung học phổ thông Minh Nhật trên bộ đồng phục, An Nhiên lại càng khó hiểu, bọn họ là học sinh cấp 3?
"Không sai, chính là ngươi." Hạ Chí nói rất tùy ý, "Ta đang dạy học, cho nên kêu con ruồi nhà ngươi đừng đến làm phiền ta."
Lời này vừa ra, đám thành viên đội bóng rổ lập tức nổi điên.
"Ngươi nói cái gì?"
"Ngươi nói ai là con ruồi?"
"Có phải ngươi muốn chết không?"
"Thảo, đánh hắn!"
Đám người đội bóng rổ vừa la hét vừa vọt về phía Hạ Chí, một bộ muốn động thủ, mà số 10 rời đi sớm nhất đã vọt tới trước mặt Hạ Chí, trực tiếp đánh ra một quyền.
"Hạ lão sư, đánh bọn hắn!" Ngô Ý đứng đó hưng phấn hô một câu.
Đám người Từ Hân Nghi lại nhìn Ngô Ý với ánh mắt cổ quái, nàng đang sợ thiên hạ chưa đủ loạn sao?
Đám học sinh khác của học viện thể thao lại thầm lắc đầu, xem đi, quả nhiên là sẽ bị đánh, thực đúng là tìm đường chết.
"A!" Một tiếng hét thảm khiến đám học sinh học viện thể thao ngây dại, bởi vì bọn hắn phát hiện, người gào thảm là số 10 của đội bóng rổ, mà vừa rồi bọn hắn đều nhìn thấy Hạ Chí một cước đá lên trên bụng số 10, trực tiếp đá ngã số 10.
"Lần này có kịch để xem!" Rốt cục đám người này cũng bắt đầu hưng phấn, lúc đầu bọn hắn cho rằng Hạ Chí nhất định sẽ bị đánh, nhưng hiện tại bọn hắn lại phát hiện, tuy thoạt nhìn Hạ Chí tương đối gầy yếu, nhưng khi bắt đầu đánh người lại không yếu kém chút nào.
Đám người của đội bóng rổ cũng giật mình, hiển nhiên bọn hắn cũng không ngờ đồng bạn mình lại bị thua thiệt. Rất nhanh, bọn hắn đã kịp phản ứng, cùng nhau lao về phía Hạ Chí.
"Thảo, rõ ràng còn dám động thủ!"
"Giết chết hắn!"
"Lên!"
Đám người đội bóng rổ kêu gào cùng lao về phía Hạ Chí, chỉ còn lại một nam sinh khôi ngô mặc áo cầu thủ số 1 còn đứng bên cạnh An Nhiên.
"Hạ lão sư cố lên, đánh đám khốn kiếp này đi!"
"Oa, Hạ lão sư thật lợi hại!"
"Hạ lão sư uy vũ, trường trung học phổ thông Minh Nhật tất thắng!"
"A, lại đánh ngã một người!"
Đừng hiểu lầm, những lời này cũng không phải rất nhiều người hô, vẫn chỉ có Ngô Ý đang đứng bên cạnh trợ uy cho Hạ Chí, mà màn trợ uy của nàng cơ hồ bao phủ tiếng kêu thảm thiết của đám thành viên đội bóng rổ.
"Quá yếu, nhanh như vậy đã không còn?" Cuối cùng Ngô Ý cảm khái một tiếng, dáng vẻ tiếc nuối khiến bể bơi trở nên yên tĩnh hoàn toàn. Đám sinh viên của học viện thể thao đang xem náo nhiệt đều trợn tròn mắt, mới chưa tới một phút đồng hồ, toàn bộ đội bóng rổ đã ngã xuống sạch?
Này, rốt cuộc người tên Hạ lão sư này có lai lịch thế nào?
Còn có, nghe nữ sinh kia la hét trường trung học phổ thông Minh Nhật, hình như Hạ lão sư này là lão sư của trường trung học phổ thông?
"Rốt cục ngươi là ai?" Giọng nói của An Nhiên truyền đến, mà đồng thời nàng ta cũng đi về phía Hạ Chí, "Ngươi cố ý tới quấy rối sao?"
"Ta là Hạ Chí, giáo viên thể dục của trường trung học phổ thông Minh Nhật, ta tiêu tiền dẫn đệ tử của ta tới đây học, đột nhiên các ngươi chạy tới la hét muốn thanh tràng, mà ngươi, rốt cuộc ngươi phải ngu xuẩn tới mức nào mới có thể nói ta cố ý tới quấy rối?" Hạ Chí nhìn An Nhiên, giọng điệu thản nhiên, mà lời của hắn cũng khiến những người khác cảm thấy ngoài ý muốn. Tốt xấu gì An Nhiên người ta cũng là một đại mỹ nữ, vậy mà ngươi có thể trực tiếp mắng người ta ngu xuẩn, ít nhiều gì cũng phải nể mặt mỹ nữ một chút chứ?
"Hiện tại ta tin tưởng Hạ lão sư không phải tên háo sắc." Ngô Ý ở đó nói thầm một câu, không có sắc lang nào lại đối xử như thế với một mỹ nữ.
"Ngươi sai rồi, cái này gọi là lạt mềm buộc chặt." Từ Hân Nghi lại hừ nhẹ một tiếng, "Ngươi không biết làm như vậy càng có thể dễ khiến mỹ nữ nhớ kỹ sao?"
Bên kia An Nhiên cũng ngạc nhiên một trận, vậy mà nàng lại có thể bị người mắng? Nàng hoàn toàn không có chuẩn bị tâm lý.
Mà trong lúc An Nhiên còn chưa hoàn toàn phản ứng lại, Hạ Chí đã mở miệng tiếp: "Ta biết ngươi ngu xuẩn, bởi vì người thông minh sẽ không để một đám ruồi theo bên cạnh cả ngày như vậy, chẳng qua ngươi ngu hay không ngu, thật ra cũng chẳng liên quan gì tới ta, chỉ cần ngươi đừng tới làm phiền ta là được."
"Ngươi..." Số 1 bên cạnh An Nhiên phẫn nộ, nhưng hắn ta mới vừa nói ra một chữ, Hạ Chí đã đá ra một đá, sau đó, thân thể khổng lồ của số 1 cũng ngã lăn trên đất.
"Không nên cảm thấy có một đám ruồi theo bên người là chuyện tốt, phải biết rằng, thứ con ruồi thích nhất là miếng thịt thối." Hạ Chí hờ hững nói xong câu đó liền xoay người đi tới bên cạnh Trần Vũ San, mà đang lúc mọi người còn chưa hoàn toàn phản ứng lại, đột nhiên Hạ Chí túm lấy Trần Vũ San, ném nàng ra ngoài.
Tõm!
Trần Vũ San rơi vào bể bơi, mà đám sinh viên học viện thể thao đang vây xem lại ngẩn người, rốt cuộc đây là lão sư hay là người điên?