Khúc nhạc sadness and sorrow tiếp tục bắt đầu, sau đó, kết thúc một cách nhanh chóng, mà tiếp theo, Hạ Chí lại bắt đầu đàn khúc sadness and sorrow thứ hai, tiếng đàn bắt đầu trở nên nhẹ nhàng chậm rãi, nữ tử váy trắng thì nhìn Hạ Chí với ánh mắt quái dị, nhưng cũng không ngăn cản hắn, chỉ lẳng lặng nghe.
Trên mặt Hạ Chí vẫn duy trì nụ cười hờ hững như trước, mà nụ cười này dường như cũng mang theo một loại sức cảm hóa kỳ diệu, trong lúc bất tri bất giác, nữ tử váy trắng đã ngừng khóc.
Làn điệu vui vẻ vang lên, Hạ Chí đã bắt đầu khảy khúc sorrow thứ ba, trong lúc bất tri bất giác, nữ tử váy trắng đã bị làn điệu này hấp dẫn, dường như rốt cục nàng cũng bắt đầu nhớ lại những chuyện tốt đẹp trong đời này, sau đó, rốt cục nàng cũng nở nụ cười.
Tuy lệ ngân chưa phai, nụ cười của nàng cũng có vẻ xinh đẹp vô cùng, nhưng Hạ Chí chưa nhìn thấy, hắn vẫn còn đang chuyên chú đánh đàn, thẳng đến khi đánh ra nốt nhạc cuối cùng.
Nhẹ nhàng khép đàn dương cầm lại, Hạ Chí quay đầu nhìn về phía nữ tử váy trắng, tươi cười xán lạn: "Ta đưa ngươi rời khỏi nơi này."
Đứng dậy đi tới phía sau nữ tử váy trắng, Hạ Chí đẩy xe lăn đi về phía bên ngoài phòng học, không sai, là đẩy xe, nữ tử váy trắng phong hoa tuyệt đại đã ngồi trên xe lăn đánh đàn dương cầm.
"Ngươi là ai?" Rốt cục nữ tử váy trắng cũng mở miệng hỏi, giọng nói của nàng rất êm tai, thậm chí còn dễ nghe hơn, động lòng người hơn cả tiếng đàn của nàng, nói là thiên âm cũng không quá đáng chút nào.
Không hề nghi ngờ, từ khi Hạ Chí xuất hiện đến hiện tại, tất cả hành vi của hắn đều rất đột ngột, nhưng thoạt nhìn nữ tử váy trắng này cũng không sợ hắn, chỉ là nàng có chút khó hiểu.
"Ta tên Hạ Chí." Hạ Chí tiếp tục đẩy nữ tử váy trắng đi lên phía trước, tốc độ cũng không nhanh, hiển nhiên hắn cũng không vội, "Là Hạ Chí trong hai mươi tư tiết khí."
"Ngươi định dẫn ta đi đâu?" Nữ tử váy trắng tiếp tục hỏi, hiển nhiên nàng cũng không biết người tên Hạ Chí này.
"Trường trung học phổ thông Minh Nhật." Hạ Chí đẩy nữ tử váy trắng đi ra khỏi phòng học.
"Trường trung học phổ thông Minh Nhật?" Nữ tử váy trắng như giật mình, "Ngươi..."
"Ta là giáo viên thể dục ở đó, hiện tại, nơi đó đang thiếu một vị lão sư âm nhạc, ta cảm thấy ngươi rất thích hợp." Hạ Chí không chút hoang mang nói.
Trên mặt nữ tử váy trắng xuất hiện biểu tình cổ quái, người này chỉ là một giáo viên thể dục thật sao? Nói như vậy, suy đoán của nàng trước đó đều sai rồi sao?
"Nếu như ngươi chỉ là một giáo viên thể dục, ta nghĩ ngươi nên buông xe đẩy ra, sau đó nhanh chóng rời khỏi nơi này." Nữ tử váy trắng nhẹ nhàng nói: "Hành động hiện tại của ngươi đang mang đến nguy hiểm cho ngươi."
"Nơi này không thích hợp với ngươi." Giọng nói của Hạ Chí rất ôn hòa, "Ở trường trung học phổ thông Minh Nhật, ngươi sẽ không khóc."
"Ngươi không hiểu ta." Nữ tử váy trắng nhẹ nhàng thở dài, "Hơn nữa, ở chỗ này, đây cũng là lần đầu tiên ta khóc, chỉ là vừa vặn bị ngươi thấy được mà thôi."
Nhẹ nhàng dừng lại một chút, nữ tử váy trắng còn nói thêm: "Lại nói, ta đã là lão sư âm nhạc nơi này, ta không cần tìm việc làm khác."
Hạ Chí không nói gì, chỉ tiếp tục đẩy nữ tử váy trắng xuống tầng, không bao lâu, hắn đã đẩy nữ tử váy trắng đi tới bên ngoài tòa nhà, chỉ cần đẩy lên trước một chút, hai người sẽ tiến vào màn mưa.
"Hiện tại đang mưa to, cho dù ngươi hy vọng ta tới trường trung học phổ thông Minh Nhật nhưng lúc này cũng không cách nào đi được, hẳn ngươi cũng không hy vọng thấy ta bị mưa ướt đúng không?" Nữ tử váy trắng tiếp tục nói, hiển nhiên nàng định lấy lùi làm tiến, khiến Hạ Chí từ bỏ.
Thế nhưng nàng còn chưa nói hết lời, Hạ Chí đã đẩy nàng tiến vào trong màn mưa xối xả, nhưng cảm giác bị mưa xối ướt như trong dự liệu cũng không xuất hiện, nữ tử váy trắng lập tức kinh ngạc phát hiện, rõ ràng nàng đã ở dưới màn mưa, rõ ràng nàng và Hạ Chí đều không che dù, nhưng nàng không thể cảm nhận được chút nước mưa nào.
"Rốt cục ngươi là ai?" Rốt cục nữ tử váy trắng cũng phát hiện điểm không bình thường, nhưng nàng vẫn không kinh hoảng, chỉ càng thêm khó hiểu.
"Ta là Hạ Chí, là giáo viên thể dục của trường trung học phổ thông Minh Nhật, cũng là đồng nghiệp tương lai của ngươi." Giọng nói của Hạ Chí vẫn nhu hòa như cũ, "Có ta ở đây, bão tố sẽ không xuất hiện bên cạnh ngươi."
"Ta tên Tô Phi Phi, Tô trong thượng hữu thiên đường hạ hữu tô hàng (1), Phi trong phi thiên." Trong giọng nói của nữ tử váy trắng có một chút kỳ dị, "Trước đây ngươi đã từng nghe nói về ta sao?"
(1) Có nghĩa trên trời có thiên đường, dưới đất có Tô Châu, Hàng Châu, có ý ví Tô – Hàng đáng sống như thiên đường.
Hạ Chí không nói gì, nhưng hắn đột nhiên ngừng lại, tầm mắt nhìn về phía trước, mà sắc mặt của nữ tử váy trắng Tô Phi Phi cũng đột nhiên biến đổi, phía trước, trong màn mưa, một nam tử cao to cầm một cây dù đang chậm rãi đi về phía bên này.
Nam tử cao to mặc âu phục, gương mặt không đẹp trai lắm nhưng làn da rất trắng, giày, ống quần của hắn ta cũng đều rất sạch sẽ, không dính một chút nước mưa nào. Tuy hắn ta chống dù, nhưng thoạt nhìn cây dù càng giống như vật trang trí, bởi vì thoạt nhìn cây dù kia cũng rất khô táo.
"Đã lâu không gặp." Nam tử cao to cách hai người chừng ba mét thì ngừng lại, giọng nói có vẻ hơi khàn khàn, mà hiển nhiên hắn ta đang chào hỏi Tô Phi Phi, "Phi Phi, vì tìm ngươi, ta thật sự rất khổ cực."
"Ta đã thành phế nhân, các ngươi còn không chịu bỏ qua cho ta sao?" Tô Phi Phi nhìn nam tử cao to, trong giọng nói có phẫn nộ rất rõ ràng, còn có thất vọng nồng đậm.