"Phi Phi, ngươi vẫn luôn rõ ràng, chỗ kia là nơi một khi tiến vào, cho dù chết đi cũng không thể rời khỏi." Giọng điệu của nam tử cao to rất bình tĩnh, "Nếu ngươi không rõ ràng, ngươi đã không trốn tới nơi này, ngươi biết chúng ta không dám tới thành thị này tìm ngươi bởi vì thành thị này vẫn đang bị Thiên Binh giám sát. Nhưng tình huống hiện tại không giống với lúc trước, vị thủ lĩnh kia của Thiên Binh đã không còn trên nhân thế, đối với Thiên Binh, tòa thành thị này đã không còn trọng yếu như vậy nữa."
"Cái gì?" Sắc mặt Tô Phi Phi khẽ biến, "Thủ lĩnh của Thiên Binh đã qua đời? Nàng còn trẻ như vậy, điều này sao có thể?"
"Phi Phi, không có gì là không thể." Nam tử cao to cười nhạt một tiếng, "Ta nghĩ, hay là chúng ta chuyển sang nơi khác ôn chuyện đi, loại khí trời này, loại địa phương này không quá thích hợp để nói chuyện phiếm."
"Năm năm, tròn năm năm, ta không hề quan tâm tới bất kỳ chuyện gì ở phương diện kia, hiện tại ta đã là một phế nhân, ta chỉ là lão sư âm nhạc bình thường, ta sẽ không tiết lộ bất kỳ bí mật gì của các ngươi, vì sao các ngươi nhất định phải theo ta mãi không buông?" Tô Phi Phi cắn răng, "Các ngươi không thể để ta lẳng lặng làm người bình thường sao?"
"Phi Phi, trong màn mưa lớn như này, ngươi vẫn sạch sẽ như cũ, điều này đã đủ để chứng minh hiện tại ngươi vẫn không phải người bình thường." Nam tử cao to khẽ lắc đầu, "Huống chi, như ta đã nói, nơi kia là nơi chết cũng không thể rời đi."
"Không phải..." Tô Phi Phi vừa thốt ra hai chữ này, đột nhiên nàng kịp phản ứng, nàng vô thức muốn quay đầu, nhưng cuối cùng nàng cũng không quay đầu lại. Khi nhìn thấy nam tử cao to quen thuộc này xuất hiện, nàng vốn tưởng rằng, sở dĩ bản thân mình không bị mưa ướt là vì nam tử cao to tạo ra, nhưng bây giờ đột nhiên nàng lại ý thức được, người làm chuyện này không phải hắn ta, mà hẳn là Hạ Chí đang ở sau lưng nàng.
"Tốt, ta có thể trở về với ngươi." Rất nhanh Tô Phi Phi đã bình tĩnh trở lại, "Nhưng hắn không liên quan tới chuyện này, hắn cũng không biết chuyện của ta, ngươi để hắn rời đi đi."
Hắn trong miệng Tô Phi Phi đương nhiên là Hạ Chí, ở nơi này, ngoại trừ ba người bọn họ cũng không còn người khác.
"Phi Phi, đã bao nhiêu năm, ngươi vẫn ngây thơ như thế." Nam tử cao to khẽ lắc đầu, "Ngươi biết rõ, cho dù hắn hoàn toàn không biết gì thật, ta cũng sẽ không để hắn rời đi, huống chi Phi Phi, lẽ nào ngươi cho rằng ta không biết hắn là ai sao?"
"Ngươi biết hắn?" Trên khuôn mặt Tô Phi Phi xuất hiện vẻ mặt khó có thể tin, nàng vô thức quay đầu nhìn Hạ Chí, trong lòng mơ hồ có cảm giác thất vọng, lẽ nào thật ra hai người vốn đi cùng nhau?
"Phi Phi, vậy mà ngươi lại có thể không nhận ra hắn thật." Nam tử cao to lại lắc đầu, "Xem ra trong năm năm này, ngươi thật không chú ý tới chuyện trong thế giới của chúng ta."
Ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Chí, trong giọng điệu của nam tử cao to có vẻ hơi xúc động: "Nhân Hoàng, chúng ta lại gặp mặt, chẳng qua ta nghĩ, hiện tại, hẳn ta nên gọi ngươi là Hạ lão sư thì thích hợp hơn. Dù sao hiện tại ngươi cũng chỉ là một giáo viên thể dục."
"Nhân Hoàng?" Thoạt nhìn Tô Phi Phi lại càng thêm kinh ngạc, cũng càng thêm mê hoặc.
"Phi Phi, xem ra vị bạn trai này của ngươi cũng không thành thực với ngươi lắm, ta nghĩ, hẳn ta nên giới thiệu một chút về hắn cho ngươi biết." Hiển nhiên nam tử cao to đã hiểu lầm quan hệ của Hạ Chí và Tô Phi Phi, chẳng qua chuyện này cũng rất bình thường, ai thấy một màn như vậy cũng sẽ không cảm thấy Hạ Chí và Tô Phi Phi chỉ vừa quen biết.
Thoáng dừng lại một chút, nam tử cao to tiếp tục nói: "Phi Phi, năm năm trước, không lâu sau khi ngươi biến mất, Thiên Binh đã xuất hiện một vị thiếu niên thiên tài, vẻn vẹn chỉ mười bảy tuổi đã trở thành dị năng giả cường đại nhất, danh hiệu của hắn chính là là Nhân Hoàng, cũng chính là bạn trai hiện tại của ngươi, Hạ Chí."
Nhìn chằm chằm Hạ Chí, trong giọng điệu của nam tử cao to mơ hồ có chút khác thường: "Hạ Chí, ta phải thừa nhận, phẩm vị của ngươi với nữ nhân tương đối cao, năm đó khi ngươi làm nhân hoàng, nữ nhân như Phượng Hoàng đã trở thành hoàng hậu của ngươi, mà bây giờ, cho dù ngươi đã trở thành phế nhân, ngươi vẫn có thể có được Quảng Hàn tiên tử như Phi Phi..."
"Đầu tiên, ta không thích có người nhắc tới nữ nhân kia trước mặt ta, thứ hai, ta phải đính chính một chút, Tô Phi Phi lão sư không phải bạn gái ta." Rốt cục giọng nói của Hạ Chí cũng vang lên, ngắt lời nam tử cao to.
"Ngươi… ngươi cũng là dị năng giả?" Rốt cục Tô Phi Phi cũng không nhịn được mà mở miệng hỏi, mặc dù nàng đã biết đáp án, nhưng nàng vẫn muốn đích thân hỏi rõ.
"Hắn đã từng là dị năng giả." Người trả lời vấn đề lại là nam tử cao to, "Phi Phi, vừa rồi ta quên nói cho ngươi biết, vào bốn năm trước, toàn bộ dị năng của Nhân Hoàng đã bị phế, hiện tại, hiện tại hắn là phế nhân chân chính."
Nhìn chằm chằm Hạ Chí, ánh mắt của nam tử cao to dần dần trở nên sắc bén: "Hạ Chí, hơn bốn năm, năm đó khi ngươi nhục nhã ta, ngươi có từng nghĩ tới sẽ có một ngày, chúng ta sẽ dùng phương thức này để gặp lại?"
Trong lòng Tô Phi Phi lập tức trầm xuống, nàng đã hiểu, hai người vốn không cùng một phe, hơn nữa còn có thù, điều này cũng có nghĩa, Hạ Chí vốn không cách nào mặc kệ người này.
"Hơn bốn năm, ngươi vẫn chỉ là con côn trùng nhỏ buồn cười." Trong giọng nói bình tĩnh của Hạ Chí có hờ hững và khinh thường, "Cho tới bây giờ, ta đều chưa từng tưởng tượng chuyện bản thân sẽ gặp mặt một con trùng với hình thức như thế nào, nếu vừa lúc con trùng này xuất hiện dưới chân ta, ta sẽ không ngại mà giết chết nó..."