Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 254 - Chương 254: Ta Không Thích Nói Chuyện Với Não Tàn (2)

Chưa xác định
Chương 254: Ta không thích nói chuyện với não tàn (2)

Dương lão sư đang muốn nói chuyện, Hạ Chí lại tát thêm một tát lên mặt Dương lão sư, vì vậy, mọi người lại chỉ nghe được giọng nói lạnh lùng của Hạ Chí: "Cái gọi là tiến sĩ vừa du học về lập tức có thể thăng làm phó giáo sư, lại chỉ có thể dạy tiếng Anh trong một học viện thể dục, à, đúng rồi, thật ra ngay cả tiếng Anh ngươi cũng không có tư cách dạy, bởi vì cái gọi là du học tiến sĩ của ngươi vốn chỉ là giả, huống chi, cho dù ngươi là tiến sĩ vừa du học trở về, cho dù ngươi đã là giáo sư, ngươi cũng không còn tư cách so sánh với Tô lão sư!"

"Ngươi nói bậy... A!" Rốt cục Dương lão sư cũng bắt được cơ hội nói chuyện, nhưng hắn ta vẫn không cách nào nói hết lời, lần này, Hạ Chí lại đạp một đạp vào ngay bụng Dương lão sư, trực tiếp đạp vị Dương lão sư này ngã xuống đất.

"Tô lão sư không tàn phế, ngươi mới tàn phế." Hạ Chí một cước đạp thẳng lên đầu Dương lão sư, "Ta không thích nói chuyện với não tàn."

Vị Dương lão sư này không cách nào tiếp tục nói chuyện với Hạ Chí, bởi vì hắn ta đã trực tiếp hôn mê.

Hạ Chí xoay người, một lần nữa ngồi trở lại vị trí, giọng điệu cũng ôn hoà trở lại: "Tô lão sư, ăn cơm đi, đừng để một tên não tàn ảnh hưởng tới khẩu vị của chúng ta."

"Hạ lão sư, ta ăn trước, sắp chết đói rồi!" Ngô Ý đã sớm không chịu được, nói một câu xong nàng lập tức động đũa.

Mà thật ra những người khác cũng đều đói bụng, thấy Ngô Ý động đũa trước, đương nhiên bọn họ cũng đuổi kịp, ngược lại Hạ Chí và Tô Phi Phi cũng không lập tức động đũa.

"Cảm ơn." Tô Phi Phi nhìn Hạ Chí, trong con ngươi xinh đẹp lóe lên một loại quang mang kỳ lạ.

"Thật ra ngươi có năng lực giải quyết hắn ta." Hạ Chí cười nhẹ một tiếng với Tô Phi Phi, "Ban nãy ngươi hỏi có phải ta rất nổi tiếng không, hiện tại đúng là ta có chút danh tiếng thật, mà chuyện ta muốn nói với ngươi là từ giờ trở đi, ngươi cũng sẽ nổi tiếng như vậy, lão sư âm nhạc xinh đẹp lại xuất sắc như ngươi, chắc chắn sẽ trở thành truyền kỳ trong trường trung học phổ thông Minh Nhật, vẻ đẹp của ngươi cũng sẽ rất tự nhiên mà được lan truyền ra ngoài, nhưng ngươi không cần lo lắng gì cả."

"Cảm ơn." Tô Phi Phi lại nhẹ nhàng phun ra hai chữ này, nàng hiểu ý của Hạ Chí, hắn đang nói cho nàng biết, nàng không cần tiếp tục ẩn giấu tung tích của mình, nàng có thể xuất hiện trong tầm mắt công chúng, nàng không cần lo lắng bản thân sẽ gặp nguy hiểm nữa, đơn giản là vì có hắn ở đây.

"Ăn cơm trước đi." Hạ Chí cười cười, "Ngươi cần ăn nhiều một chút."

"Dương lão sư kia… ngươi cứ để hắn ta nằm trên mặt đất như vậy sao?" Tô Phi Phi lại không nhịn được hỏi một chút.

"Đừng lo lắng, đã có người báo cảnh sát." Hạ Chí bày ra vẻ mặt chẳng hề để ý, sau đó cầm đũa lên, kẹp một miếng thịt đưa vào trong miệng mình.

Tuy Tô Phi Phi có rất nhiều nghi vấn, nhưng cuối cùng nàng cũng không tiếp tục hỏi thăm nữa, một phần là vì nơi này nhiều người lắm miệng, mà mặt khác, nàng cảm thấy, lấy năng lực của Hạ Chí, đừng nói vị Dương lão sư kia chỉ hôn mê, cho dù hắn ta thật sự chết ở nơi này, Hạ Chí cũng không việc gì.

Một bữa trưa này rốt cục cũng không còn bất kỳ khúc chiết gì. Xấp xỉ nửa giờ sau, một bàn cơm nước đã bị mấy thiếu niên thiếu nữ đang trong gian đoạn phát dục quét sạch, tuy rằng Hạ Chí và Tô Phi Phi cũng ăn một chút, nhưng lại tương đối ít.

"Nên trở về trường học, buổi chiều ta còn có lớp." Hạ Chí đứng lên, sau đó hắn đẩy xe lăn, một bộ chuẩn bị rời đi.

"Hạ lão sư, chúng ta còn chưa tính tiền đâu." Ngô Ý vội vã hô một câu, trong lòng thầm nói, không phải Hạ lão sư này muốn ăn cơm chùa đấy chứ?

Tô Phi Phi đang muốn nói để nàng trả tiền, nhưng đúng lúc này, đột nhiên nàng lại cảm giác được một luồng áp lực cực lớn, đồng thời, một luồng hàn khí tràn vào từ cửa nhà hàng, lại một giây sau, nàng lập tức thấy được một người, một nữ cảnh sát xinh đẹp dị thường, vóc người cũng cực độ nóng bỏng.

Tô Phi Phi không tự giác được cảm thấy khẩn trương, bởi vì nàng cũng cảm giác được vị nữ cảnh sát này là dị năng giả, hơn nữa còn là dị năng giả tương đối cường đại!

"Đi thôi, vị sĩ quan cảnh sát này sẽ thanh toán thay chúng ta." Hạ Chí mỉm cười, sau đó liền đẩy xe lăn của Tô Phi Phi tiếp tục đi về phía trước.

Để cảnh sát thanh toán?

Mỗi người ở đây đều cảm thấy Hạ Chí đang mơ tưởng hão huyền, rõ ràng nữ cảnh sát này tới xử lý chuyện đánh nhau, nàng không bắt Hạ Chí đi đã không tệ rồi, sao có thể thanh toán thay hắn?

Thế nhưng trong lúc mỗi người đều cho rằng nữ cảnh sát sẽ ngăn Hạ Chí lại, nhưng trên thực tế, khi Hạ Chí đi tới trước mặt nữ cảnh sát, nữ cảnh sát lại không hề ngăn hắn, mà tùy ý để hắn đẩy Tô Phi Phi đi ra khỏi quán ăn.

"Cảnh quan..." Phục vụ nhà hàng không nhịn được muốn nói điều gì đó.

"Bao nhiêu tiền?" Nữ cảnh sát lạnh lùng hỏi.

Phục vụ ngẩn ngơ, những người khác cũng ngây ngẩn cả người, vị mỹ nữ cảnh quan này tới để thanh toán thật sao?

"Hạ lão sư thật trâu!" Ngô Ý cảm khái một câu, sau đó nàng cũng mau chóng đi về phía bên ngoài quán ăn, mà đám người Từ Hân Nghi Đổng Dũng đương nhiên cũng nhanh chóng đuổi kịp. Ngay nháy mắt khi rời khỏi quán ăn, bọn hắn không nhịn được quay đầu nhìn thoáng qua, sau đó, bọn hắn lập tức thấy được vị mỹ nữ cảnh quan kia đang trả tiền.

Quá trâu!

Trong lòng mọi người lại cảm khái, thật đúng là trâu tới một độ cao mới.

"Hạ lão sư, hiện tại chúng ta trở về bằng cách nào?" Ở bên ngoài quán ăn, Ngô Ý mở miệng hỏi.

Cơn mưa lớn còn chưa ngừng, muốn đi về cũng thật không dễ dàng gì.

"Sẽ có xe đưa chúng ta trở về." Hạ Chí cười cười, một bộ trong lòng đã có dự tính.

Ngô Ý nhìn chung quanh, nhất thời nghi ngờ thật sâu, đâu ra xe?

Bình Luận (0)
Comment