Ngay lúc đám người Ngô Ý đều rất ngơ ngác, một chiếc xe xuất hiện trong tầm mắt bọn hắn, đó là một chiếc xe cứu thương, sau đó, bọn hắn lập tức thấy được, Hạ Chí lại có thể vẫy vẫy tay với chiếc xe cứu thương kia.
Mọi người lại đưa mắt nhìn nhau, xe mà Hạ lão sư nói chẳng lẽ là chiếc xe cứu thương này? Nhưng rõ ràng chiếc xe cứu thương này tới để đón vị Dương lão sư còn đang hôn mê trên đất kia.
Rất nhanh xe cứu thương đã ngừng lại trước mặt Hạ Chí, một bác sĩ và hộ sĩ nhảy xuống từ phía sau xe cứu thương, mà người lái xe cứu thương cũng xuống xe.
"Ở bên trong, các ngươi nhanh đi vào đi." Hạ Chí mở miệng nói một câu, sau đó, ba người lập tức nhanh chóng chạy vào nhà hàng.
"Cùng lên xe luôn." Hạ Chí trực tiếp bưng xe đẩy của Tô Phi Phi lên, đặt nàng ở phía sau xe cứu thương, đồng thời gọi đám người Ngô Ý. Lần này Ngô Ý thật sự trợn tròn mắt, Hạ lão sư này thật không hành động theo lẽ thường, đầu tiên là để mỹ nữ thanh toán thay hắn, hiện tại hắn lại có thể ngồi xe cứu thương trở về?
"Lên xe đi!" Lúc này Từ Hân Nghi rất chủ động, nàng là người lên xe trước, bởi nàng cảm thấy dù gì ngồi xe cứu thương cũng tốt hơn ngồi xe buýt trở về. Trời mưa lớn như vậy, trạm xe buýt còn cách nơi này rất xa đây.
Mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng mọi người vẫn nhanh chóng lên xe.
"Chăm sóc tốt cho Tô lão sư." Hạ Chí nói xong câu này liền đóng cửa xe, mà chính hắn lại lên phía trước, ngồi vào vị trí lái.
Một phút đồng hồ sau, bác sĩ y tá từ bên trong đi ra, lại phát hiện xe cứu thương đang biến mất trong tầm mắt bọn họ. Trong lúc nhất thời, bọn hắn đều trợn tròn mắt, xe cứu thương bị người ta trộm mất rồi sao?
Khi Hạ Chí lái xe cứu thương trở lại trường trung học phổ thông Minh Nhật đã hơn hai giờ chiều, mưa còn chưa ngừng, Hạ Chí trực tiếp lái xe vào trường học, sau đó dừng lại bên cạnh tòa nhà giảng đường, khiến Ngô Ý và mấy học sinh còn lại xuống xe, sau đó hắn lại lái xe ra khỏi cổng trường. Mà lúc này, hắn mới đưa Tô Phi Phi từ trong xe xuống dưới.
"Nhìn đi, đây là trường trung học phổ thông Minh Nhật, nếu không phải trời đang mưa như thác đổ, hẳn lúc này ở đây sẽ có rất nhiều phóng viên, bởi vì hiệu trưởng trường này vừa trở thành minh tinh." Hạ Chí đẩy xe lăn, chậm rãi đi vào cổng lớn, "Ta biết ngươi có rất nhiều nghi ngờ, nhưng chuyện vốn rất đơn giản, tựa như ta chỉ là một giáo viên thể dục ở nơi này, chuyện ngươi phải làm thuần túy chỉ là làm một lão sư âm nhạc mà thôi."
Khẽ thở ra một hơi, Hạ Chí tiếp tục nói: "Tô lão sư, từ giờ trở đi, ngươi thật sự sẽ bắt đầu cuộc sống mới của ngươi."
"Ừm, ta tin tưởng, ta sẽ bắt đầu cuộc sống mới." Tô Phi Phi nhẹ nhàng gật đầu.
"Ta giới thiệu hai người cho ngươi làm quen một chút." Lúc này Hạ Chí ngừng lại, hắn đã đẩy xe lăn đi tới phòng bảo vệ, mà trong phòng bảo vệ có hai người, chính là người què và thợ máy mới.
"Đây là người què, bảo vệ cổng trường trung học phổ thông Minh Nhật, vị này là thợ máy của trường trung học phổ thông Minh Nhật, tên của hắn ta..." Hạ Chí nhìn thợ máy, thoáng dừng lại một chút, "Hắn ta tên Lỗ Ban."
Trên mặt người què xuất hiện vẻ kinh ngạc, mà thợ máy thoáng chốc đã biến thành kích động dị thường, hắn ta khom lưng cúi người: "Cảm ơn ngài ban tên cho!"
"Đây là cái tên ngươi nên được." Giọng điệu của Hạ Chí rất bình tĩnh, "Ta tin tưởng ngươi sẽ không bôi nhọ cái tên này."
"Ta nhất định sẽ không bôi nhọ cái tên này!" Lỗ Ban ngồi dậy, trong mắt lóe lên một tia cuồng nhiệt.
"Đây là Tô Phi Phi, sau này nàng sẽ là lão sư âm nhạc của trường trung học phổ thông Minh Nhật chúng ta." Hạ Chí cười nhạt một tiếng.
"Chào các ngươi." Lúc này Tô Phi Phi cũng bắt đầu chào hỏi người què và Lỗ Ban, "Trước đây ta còn có một cái tên khác là Thường Nga, chẳng qua sau này, ta chỉ là Tô Phi Phi."
Thường Nga?
Người què và Lỗ Ban đều nhìn Tô Phi Phi với ánh mắt khác thường, nhưng bọn hắn cũng không nói gì nhiều, chỉ đồng thời lên tiếng chào Tô Phi Phi: "Chào ngươi, Tô lão sư."
"Lỗ Ban, ngươi sửa chữa xe đẩy của Tô lão sư một chút." Lúc này Hạ Chí lại mở miệng nói, sau đó hắn nhìn Tô Phi Phi: "Tô lão sư, ta đi trước sắp xếp để ngươi được ở lại, lát nữa ta sẽ trở lại đón ngươi."
"Ừm, cảm ơn." Tô Phi Phi gật đầu.
Hạ Chí xoay người rời đi, lần này, hắn đi thẳng tới ký túc xá của Thu Đồng, nhấn chuông cửa.
Cửa phòng mở ra, Thu Đồng lãnh nhược băng sương xuất hiện ở cửa.
"Hạ lão sư, có chuyện gì sao?" Thu Đồng bày ra dáng vẻ rất lạnh nhạt, giọng điệu lạnh băng.
"Đồng Đồng, ngươi đang ngủ trưa sao?" Hạ Chí hỏi một đằng trả lời một nẻo.
"Không!" Thu Đồng lạnh lùng phun ra hai chữ, sau đó lại bổ sung mấy chữ, "Chuyện không liên quan tới ngươi!"
"Đồng Đồng, ta còn tưởng ngươi mới vừa ngủ tới ngu si đây." Hạ Chí bày ra vẻ thở phào nhẹ nhõm.
"Ngươi mới ngu si!" Thu Đồng không thể nhịn được nữa, hung ác trừng mắt liếc Hạ Chí, nàng vốn định giả như không quen tên hỗn đản này, giữ một khoảng cách với hắn, nhưng mỗi một lần nàng đều thất bại, lần này vẫn như cũ, không ngoại lệ, "Ngươi không đi giành mỹ nữ với người ta đi, đến chỗ ta làm gì?"
"Đồng Đồng, ta chỉ muốn cướp một lão sư âm nhạc tới mà thôi." Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy vô tội.
"Có quỷ mới tin ngươi!" Thu Đồng hung ác trừng liếc Hạ Chí, chỉ là lão sư âm nhạc? Nếu người ta không xinh đẹp, chắc chắn tên hỗn đản này sẽ không đi đoạt lại!
"Đồng Đồng, ta biết có một loại đồ uống rất ngon, có người nói nó còn có thể mỹ dung, có cần ta mua tới cho ngươi không?" Hạ Chí rất rất nghiêm túc hỏi.
Thu Đồng trừng Hạ Chí, tên hỗn đản này có bị bệnh không? Nói bừa bãi cái gì không biết! Mới vừa rồi còn đang nói tới lão sư âm nhạc đây, sao đột nhiên hắn lại kéo tới đồ uống rồi?