Thật ra Hạ Mạt mới vừa trở lại cục cảnh sát không lâu, tuy hiện tại nàng chỉ đặc biệt chịu trách nhiệm xử lý chuyện của trường trung học phổ thông Minh Nhật, nhưng thật ra việc này cũng không thoải mái, bởi vẻn vẹn chỉ có Hạ Chí nhưng mỗi ngày hắn đều gây ra rất nhiều chuyện.
Tequila luôn cảm thấy tâm tình của Hạ Mạt rất không tốt, chỉ có điều, cả người Hạ Mạt không giây phút nào là không lạnh băng, nàng cũng không cách nào phán đoán được suy nghĩ chân thật của Hạ Mạt, cứ việc Tequila có Độc Tâm Thuật, nhưng nàng không dám sử dụng nó với Hạ Mạt. Quan trọng hơn là Độc Tâm Thuật không phải vạn năng, không hữu dụng với tất cả mọi người, một số người thường tâm cảnh đặc biệt mạnh mẽ hoặc dị năng giả cường đại hơn Tequila, thường có thể khiến Độc Tâm Thuật của Tequila mất hiệu lực. Mà không hề nghi ngờ, Hạ Mạt chính là dị năng giả mạnh mẽ hơn Tequila rất nhiều.
Mặc dù không cách nào dựa vào nét mặt để đoán được tâm tình của Hạ Mạt, nhưng Tequila vẫn cảm thấy hiện tại Hạ Mạt đang rất không thoải mái, đặc biệt là khi nhìn thấy nam nhân trung niên mặc tử bào vừa mới xuất hiện trong phòng làm việc này, dường như tâm tình của Hạ Mạt lại càng bết bát hơn.
"Hạ cảnh quan, ta ra ngoài trước." Tequila rất tự giác rời đi, trước khi rời đi, nàng còn hơi bất an nhìn nam nhân trung niên mặc tử bào, bởi vì thật ra nàng quen biết nam nhân trung niên này.
Lôi Thần!
Ngày trước trong Thiên Binh có tứ đại cao thủ, theo thứ tự là Lôi Thần Long Vương Phượng Hoàng và Mị, ngoại trừ Mị, thật ra dung mạo chân thật của ba người khác đều được lưu truyền trong giới dị năng, cho dù chưa từng tận mắt nhìn thấy nhưng chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra. Về phần Mị, có người nói ngay cả nội bộ Thiên Binh cũng không có bao nhiêu người biết nàng, bởi vì năng lực của Mị là ẩn thân, mà nàng vẫn luôn ẩn thân trong góc tối.
"Lẽ nào nàng chính là..." Đột nhiên Tequila linh quang chợt lóe, nàng vẫn không rõ rốt cuộc Hạ Mạt có thân phận gì, nhưng trong lúc bất chợt, dường như nàng đã hơi rõ ràng.
"Ngươi đã báo cảnh sát chưa?" Lúc này, Hạ Mạt đang nhìn Lôi Thần, lạnh lùng hỏi.
"Thiên Binh cần Hạ Chí." Lôi Thần nhìn Hạ Mạt, khe khẽ thở dài.
"Vậy ngươi nên đi tìm hắn!" Giọng điệu của Hạ Mạt lạnh băng.
"Ta tìm hắn cũng vô dụng, chỉ có ngươi mới có thể khuyên hắn trở về." Lôi Thần lắc đầu.
"Ngươi suy nghĩ nhiều, hắn sẽ không nghe ta, hắn cũng sẽ không trở về." Giọng điệu của Hạ Mạt hết sức hờ hững, "Ta cũng không có hứng thú đi khuyên hắn trở về."
"Lẽ nào ngươi thật muốn trơ mắt nhìn Thiên Binh suy bại như vậy sao?" Giọng điệu của Lôi Thần có chút cay đắng, "Khi thủ lĩnh vẫn còn, Thiên Binh chúng ta là cường đại nhất, nhưng bây giờ, loạn trong giặc ngoài, Thiên Binh lúc nào cũng có thể bị thương nặng, đến lúc đó, rất có thể Thiên Binh sẽ không còn tồn tại nữa."
"Ta không quan tâm việc này." Hiển nhiên Hạ Mạt không hề bị lay động.
Lôi Thần nhìn chằm chằm Hạ Mạt, sau đó thở một hơi thật dài: "Ta hiểu, thật ra cho tới nay, toàn bộ Thiên Binh ngươi chỉ để ý hai người, hiện tại bọn hắn đều không còn trong Thiên Binh, đối với ngươi, Thiên Binh cũng không còn trọng yếu nữa."
"Ngươi có thể đi." Hạ Mạt hờ hững nói.
"Nhưng chẳng lẽ ngươi chưa từng nghĩ tới, chỉ khi các ngươi đều trở lại Thiên Binh, ngươi mới có thể thực sự ở cùng với hắn?" Lôi Thần khẽ lắc đầu.
"Không phải ta đã nói cút rồi sao?" Giọng điệu của Hạ Mạt càng thêm lạnh băng, không khí chung quanh cũng như chợt giảm đi rất nhiều, hiển nhiên những lời này của Lôi Thần đã chọc giận Hạ Mạt.
"Ta chỉ quan tâm ngươi." Lôi Thần cười đến có chút cay đắng, "Ta biết ngươi không thèm để ý, nhưng ta nhìn ngươi lớn lên, trong lòng ta, ngươi giống như nữ nhi của ta, ta chỉ hy vọng ngươi có thể sống vừa lòng như ý."
Hạ Mạt không nói gì, chỉ dùng ánh mắt lạnh băng nhìn Lôi Thần.
Lôi Thần lắc đầu thở dài, không nói gì nữa, chậm rãi xoay người đi ra phía ngoài, bước tiến của hắn ta dường như hơi nặng nề.
Lúc này, trong ký túc xá giáo viên của trường trung học phổ thông Minh Nhật.
Thu Đồng lại đi ra khỏi phòng ngủ, hiện tại nàng đã thay một bộ quần áo nàng thường mặc, không phải bộ đồ công sở khi lên văn phòng, vẫn là phong cách tương đối đơn giản, T-shirt quần jean giày cao gót, phối với tư thái mê người của nàng, khiến cách ăn mặc thoạt nhìn thông thường này lại có vẻ rất nữ tính. Đương nhiên, lúc này nàng không còn đội mũ và đeo kính mác nữa.
"Đồng Đồng, thật ra ngươi mặc váy rất đẹp, ừm, chẳng qua ngươi mặc thế này cũng rất dễ nhìn." Hiển nhiên Hạ Chí cũng khá thỏa mãn với các ăn mặc này của Thu Đồng.
"Ta cũng không mặc cho ngươi xem!" Thu Đồng trừng mắt liếc Hạ Chí.
"Ừm, hình như cũng đúng, hình như nữ nhân ăn diện xinh đẹp đều để cho người khác nhìn, chỉ khi không mặc gì mới để lão công và bạn trai nhìn." Hạ Chí bày ra vẻ mặt rất tán thành.
"Lưu manh!" Thu Đồng lại hung ác trừng mắt liếc Hạ Chí, sau đó nàng trực tiếp nói sang chuyện khác, "Đi mau, Hàn Tiếu đã xuống máy bay, nàng nói tên Đoan Mộc Lương kia vừa xuống máy bay đã mất dạng, để ta đi đón nàng, sau đó buổi tối chúng ta cùng ăn cơm."
Trường trung học phổ thông Minh Nhật cách sân bay cũng không quá xa, lái xe đại khái chừng 20 phút là có thể đến, Hạ Chí lại đóng vai tài xế, lái Maserati của Thu Đồng tới sân bay.
"Thu đại tiểu thư, Hạ đại soái ca, hiiiiiiiiiii, bên này!" Mới vừa xuống xe, Hàn Tiếu đứng cách đó không xa đã vẫy tay với hai người, sau đó, Hàn Tiếu lập tức kéo rương hành lý chạy về phía bên này.
Tuy nói đúng ra, đây là lần đầu tiên Hạ Chí và Hàn Tiếu gặp mặt, nhưng hai người lại không tính là xa lạ, dù sao hai người cũng từng tán gẫu với nhau trong điện thoại, hơn nữa Hàn Tiếu còn từng điều tra Hạ Chí. Về phần Hạ Chí, đương nhiên hắn hiểu rõ về Hàn Tiếu.
"Hàn tiểu thư, chúc mừng ngươi còn sống trở về." Hạ Chí lười biếng nói một câu.