"Ta nói, Hạ đại soái ca, có người nào lại chào hỏi như ngươi sao?" Hàn Tiếu lập tức buồn bực, cái gì gọi là chúc mừng ngươi còn sống trở về?
"Đừng để ý đến hắn, hắn vẫn luôn như vậy, không nói được câu nào tốt đẹp." Thu Đồng đứng bên cạnh nói.
"Đồng Đồng, ta thường xuyên khen ngươi xinh đẹp." Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy vô tội.
"Lái xe của ngươi đi, chúng ta đi tìm một chỗ ăn cơm trước." Thu Đồng lại liếc Hạ Chí, sau đó nàng lại lần nữa ngồi vào trong xe, chẳng qua lần này nàng ngồi ở ghế sau.
Hai phút sau, xe lại được khởi động, Hạ Chí ngồi phía trước làm tài xế, Thu Đồng và Hàn Tiếu ngồi phía sau nói chuyện phiếm.
"Oa, Thu đại tiểu thư, hiện tại ngươi đã thành đại minh tinh!" Cho tới bây giờ Hàn Tiếu mới có thời gian lên mạng xem tin tức, sau đó nàng kêu lên một cách cực kỳ khoa trương, "Thật tốt quá, ngươi có cần quản lý hoặc trợ lý… gì đó không? Chúng ta sẽ tiến quân vào giới âm nhạc trước hay là giới điện ảnh trước? Nếu không trực tiếp đóng phim đi..."
"Tiếu Tiếu!" Rốt cục Thu Đồng cũng không thể nhịn được nữa mà ngắt lời Hàn Tiếu, "Ngươi đừng mơ nữa, ta không có hứng thú làm tài tử."
"A? Thật đáng tiếc, lúc đầu ta còn muốn lăn lộn làm diễn viên phụ đây." Vẻ mặt Hàn Tiếu tràn đầy tiếc nuối, "Ai, nói thật, Hạ đại soái ca, rốt cục ngươi đã tránh đạn bằng cách nào vậy? Đây không phải đóng phim thật chứ? Các hình ảnh các ngươi khiêu vũ này còn giống phim điện ảnh hơn cả phim điện ảnh..."
"Chỉ cần chỉ số thông minh đủ cao, muốn tránh đạn không khó khăn gì." Hạ Chí vừa lái xe vừa lười biếng nói.
"Ách, Thu đại tiểu thư, ngươi có cảm thấy bạn trai ngươi đang mắng chúng ta không?" Hàn Tiếu nhìn Thu Đồng, "Có phải hắn đang nói chỉ số thông minh của chúng ta thấp?"
"Hàn tiểu thư, ta chỉ nói chỉ số thông minh của ta cao mà thôi." Hạ Chí tiếp lời.
"Ta vẫn cảm thấy hắn đang mắng chúng ta, tối thiểu cũng là kỳ thị chúng ta." Hàn Tiếu nhìn Thu Đồng.
"Thật ra chỉ số thông minh thấp cũng chẳng sao, ngực lớn là được rồi." Hạ Chí lại nói thêm một câu.
"Được rồi, lúc này chỉ kỳ thị ta." Hàn Tiếu lẩm bẩm một câu.
"Đã kêu ngươi đừng để ý đến hắn nữa, trong miệng hắn không được bao nhiêu câu tốt đẹp." Thu Đồng ngồi bên cạnh hữu khí vô lực nói một câu, nàng hoàn toàn không có cách với Hạ Chí.
"Được rồi, ta xem tin tức một chút trước, hình như mấy ngày nay đã phát sinh rất nhiều chuyện, đột nhiên ta trở nên thật lạc hậu." Rốt cục Hàn Tiếu cũng quyết định tiếp nhận kiến nghị của Thu Đồng, không nói chuyện phiếm với Hạ Chí nữa.
Xấp xỉ nửa giờ sau, xe ngừng lại ở vị trí cách trường trung học phổ thông Minh Nhật mấy cây số, nơi này có một nhà hàng hải sản, nhà hàng này là do Thu Đồng chọn, tuy nàng thích ăn chay nhưng thật ra nàng cũng rất thích ăn hải sản. Nghiêm túc mà nói, cũng không phải nàng thích ăn chay, chỉ là nàng không thích ăn thịt heo lắm mà thôi.
Ba người ngồi xuống ở ghế dài bên cửa sổ, tuy Thu Đồng vừa trở thành đại minh tinh, nhưng hiện tại nàng ăn mặc tương đối bình thường, cộng thêm nàng cũng không giống đám đại minh tinh luôn tiền hô hậu ủng, một bộ rất sợ người khác không phát hiện mình, cho nên chí ít đến hiện tại, cũng chưa có người nào nhận ra nàng.
"Thu đại tiểu thư, chúng ta có thể thương lượng một chút không?" Sau khi gọi món đó, Hàn Tiếu lại bắt đầu có ý đồ với Thu Đồng, "Làm luật sư quá cực khổ, làm thám tử tư lại càng cực khổ hơn, nếu không ta đặc biệt bán ảnh hoặc chữ ký của ngươi đi, hoặc ta có thể đặc biệt gây dựng một Weibo cho ngươi, đặc biệt phát ảnh và video hằng ngày của ngươi, chắc chắn chỉ vài ngày sau, lượng fan có thể đột phá trăm vạn, đến lúc đó ta có thể nhận quảng cáo kiếm tiền."
"Tiếu Tiếu, ngươi có thể đừng đưa ra mấy đề xuất ngu ngốc như vậy được không?" Thu Đồng tức giận nói.
"Đề xuất này sao có thể ngốc? Nhất định sẽ kiếm được tiền." Hàn Tiếu có chút không phục.
"Hàn tiểu thư, như làm vậy là muốn hạ thấp Đồng Đồng xuống cùng một cấp bậc với đám người mẫu ảnh." Hạ Chí tiếp lời, "Cho dù Đồng Đồng đồng ý, ta cũng sẽ không đồng ý."
"Được rồi, suy nghĩ của người có tiền các ngươi vốn không giống ta." Hàn Tiếu có vẻ hơi buồn bực, "Cơ hội kiếm tiền tốt như vậy, thế mà các ngươi lại không cần."
"Tiếu Tiếu, nếu ngươi muốn kiếm tiền thật, ngược lại ta có chuyện để ngươi làm." Thu Đồng đưa mắt nhìn Hạ Chí, "Này, ta hỏi ngươi, có công ty điện ảnh và truyền hình muốn trực tiếp cắt nối biên tập đoạn video về chuyện đã xảy ra trong biệt thự tối qua thành một bộ phim điện ảnh, ngươi có đồng ý không? Bên phía đài truyền hình nói cần thương lượng chuyện bản quyền video với chúng ta, còn nói sẽ trả tiền đóng phim cho chúng ta. Bọn hắn nói một khi bọn hắn bắt đầu vận tác thương nghiệp, có thể khống chế không để những video này tùy ý lưu truyền trên mạng như hiện tại, ta cảm thấy đây cũng là chuyện tốt, nếu ngươi đồng ý, ta sẽ để Tiếu Tiếu chịu trách nhiệm thương lượng chuyện này với bọn họ, Tiếu Tiếu là luật sư, vừa lúc rất thích hợp với việc này."
"Oa, còn có chuyện như vậy? Được lắm, được lắm, để ta đi thương lượng!" Vẻ mặt Hàn Tiếu tràn đầy hưng phấn.
"Đồng Đồng, ngươi quyết định là được." Hạ Chí bày ra vẻ mặt không thèm để ý.
"Tiếu Tiếu, vậy chuyện này giao cho ngươi đi đàm phán, tình huống cụ thể chút nữa ta lại nói cho ngươi." Thu Đồng không ngờ Hạ Chí lại trả lời dứt khoát như vậy.
"Tiên sinh, tiểu thư, cá hồi thịt nguội của các ngươi đây, mời từ từ dùng." Đúng lúc này, một nam phục vụ đi tới bên cạnh bàn, khom lưng buông một mâm cá hồi lớn xuống, sau đó ngay khoảnh khắc hắn ta thẳng người lên, đột nhiên trên tay hắn ta xuất hiện một khẩu súng lục.
Nòng súng nhắm ngay Thu Đồng, nam phục vụ này không chút do dự bóp cò súng!