Đoàng đoàng đoàng!
Liên tục mấy tiếng súng vang lên, mà trong chớp nhoáng này, Thu Đồng lập tức hiểu được, thì ra màn ám sát nàng còn chưa kết thúc, vẫn có người đang nổ súng.
Oanh...
Lần này không phải nổ tung mà là tiếng xe khởi động, nói cho đúng hơn là tiếng xe máy nổ máy, mọi người theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy Hạ Mạt đang dạng chân ngồi trên moto Halley, mà tay phải nàng vẫn đang cầm cua đồng như trước, tay trái khống chế xe máy, Halley như bão táp đột nhiên phóng ra, chỉ nháy mắt đã vọt vào tòa cao ốc đối diện nhà hàng hải sản.
"Tay súng bắn tỉa!" Có cảnh sát kêu một tiếng, hắn ta thấy được tia sáng do đạn bắn ra tạo thành, mà rất hiển nhiên, tay súng bắn tỉa kia đang nhắm từ tòa cao ốc đối diện.
Tiếng súng đã ngừng lại, hiển nhiên tay súng bắn tỉa kia đã phát hiện ra tình huống bên này, nếu tầm mắt đủ tốt, thậm chí có thể thấy lúc này, tay súng bắn tỉa kia đang nhanh chóng thu hồi súng ngắm, sau đó xoay người thoát đi.
"Nhanh như vậy đã kết thúc." Hạ Chí vẫn đang nắm tay Thu Đồng như cũ, chỉ có điều hắn đã ngừng động tác khiêu vũ, trong giọng nói còn có chút tiếc nuối.
"Rốt cuộc chuyện này là thế nào?" Một giọng nói nghi ngờ truyền tới từ bên cạnh, lúc này Hàn Tiếu cũng xuất hiện, "Lẽ nào sát thủ nổ nát xe chỉ vì gọi Thu Đồng ra đây? Bọn hắn bị bệnh sao? Đợi khi Thu Đồng vào xe lại dẫn nổ không phải càng dễ thành công hơn sao?"
"Hàn tiểu thư, ngươi phải biết rằng, trên thế giới này có rất nhiều người không bình thường, cho nên không phải chuyện gì cũng có thể dựa theo lẽ thường để suy đoán." Hạ Chí thản nhiên nói.
Hàn Tiếu nhìn nhìn Hạ Chí, đột nhiên cảm thấy câu này rất có lý, bởi vì rõ ràng Hạ Chí cũng là một kẻ không bình thường.
Tiếng oanh minh lại truyền đến, là Hạ Mạt đã đi ra từ trong cao ốc, mà trên tay nàng vẫn là một người như cũ, điều này cũng có nghĩa nàng không bắt được tên sát thủ kia.
"A..." Vài tiếng kinh hô vang lên, bởi vì đột nhiên mọi người phát hiện, Halley đang vọt cực nhanh về phía bên này, hơn nữa còn là vọt thẳng về phía Hạ Chí, mắt thấy nó lập tức sẽ đụng vào Hạ Chí và Thu Đồng.
"Nàng muốn làm gì?" Sắc mặt Thu Đồng khẽ biến, vô thức lui về phía sau.
"Này, ngươi làm gì thế?" Hàn Tiếu trực tiếp hô lên, nàng cũng có chút khẩn trương.
Ngược lại Hạ Chí vẫn đứng yên chỗ cũ, vẻ mặt thản nhiên vô cùng, không thấy chút khẩn trương nào.
Halley trực tiếp vọt về phía Hạ Chí lại khiến bốn phía bật thốt, ngay cả Tequila và những cảnh sát khác cũng đều trợn mắt hốc mồm, này… đây là định trực tiếp đụng lên sao?
Vừa lúc đó, mọi người phát hiện Halley đã ngừng lại, thật ra hai bên cũng không va chạm, bánh xe Halley đã ngừng lại ngay vị trí cách Hạ Chí không tới một cm, không, nói đúng hơn là bánh xe đã đè lên ống quần Hạ Chí!
"Còn muốn ăn cua đồng sao?" Hạ Chí rất nghiêm túc hỏi.
Mà Thu Đồng và Hàn Tiếu bị dọa sợ hết hồn, lúc này mới thoáng phục hồi tinh thần lại, rốt cục hai người bọn họ cũng phát hiện, hình như Hạ Mạt đã ăn hết cua đồng thật, ít nhất là trên tay nàng đã không còn cua đồng.
"Ngươi có bệnh!" Hạ Mạt lạnh lùng nhìn Hạ Chí, sau khi lạnh lùng phun ra ba chữ này, nàng bỗng quay đầu xe, chỉ chớp mắt đã biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Một đám cảnh sát đưa mắt nhìn nhau, vị Hạ cảnh quan này cứ đi như vậy?
"Rõ ràng là nàng có bệnh có được không?" Lúc này Thu Đồng cũng có chút tức giận, người này còn thần kinh hơn cả Hạ Chí, chẳng lẽ người họ Hạ đều bị bệnh thần kinh?
"Đồng Đồng, chúng ta còn cần tiếp tục ăn cơm tối không?" Hạ Chí lại bình tĩnh như thường, hệt như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh.
"Không ăn!" Lúc đầu Thu Đồng vốn đã ăn gần no, hiện tại liên tiếp xảy ra nhiều chuyện như vậy, cũng khiến nàng không còn tâm tình ăn uống nữa.
"Thu đại tiểu thư, Hạ đại soái ca, chúng ta không cần tới cục cảnh sát lấy lời khai sao?" Hàn Tiếu không nhịn được hỏi, phát sinh chuyện lớn như vậy, kiểu gì cũng phải tới cục cảnh sát một chút chứ?
"Ta không thích tới cục cảnh sát, vẫn là không đi thì hơn." Hạ Chí thuận miệng nói: "Đồng Đồng, chúng ta về nhà đi."
Có thể không tới cục cảnh sát, đương nhiên Thu Đồng và Hàn Tiếu đều cầu còn không được, xấp xỉ mười lăm phút sau, ba người đã về tới trường trung học phổ thông Minh Nhật, đương nhiên, lúc này bọn họ ngồi taxi trở về.
"Đồng Đồng, đêm nay ta sẽ không ở cạnh ngươi, để bạn thân của ngươi ở cùng ngươi đi, ta quay về túc xá của mình." Hạ Chí rất chủ động đề xuất rời khỏi.
Thu Đồng lại trừng mắt liếc Hạ Chí, gia hỏa này đã ở cùng nàng đêm nào rồi?
"Ngươi định quay về ký túc xá thật?" Thu Đồng có chút hoài nghi, nàng luôn cảm thấy Hạ Chí muốn đi tìm Thu Thiên Lương, "Đã có một tên sát thủ bị bắt, cảnh sát sẽ xử lý chuyện này, ngươi không nên đi tìm người kia."
"Đồng Đồng, ta quay về ký túc xá thật." Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy nghiêm túc, "Ta bảo đảm sẽ không đi tìm Thu Thiên Lương."
Dừng một chút, Hạ Chí còn nói thêm: "Đồng Đồng, nếu ngươi không tin ta, đêm nay ta có thể theo ngươi, như vậy ngươi cũng có thể giám sát ta."
"Nghĩ hay quá!" Thu Đồng trừng mắt liếc Hạ Chí, "Nói chung ngươi không nên đi tìm hắn ta, không đáng!"
"Đồng Đồng, ngươi có thể đến ký túc xá của ta thị sát." Hạ Chí cười xán lạn, sau đó liền xoay người rời đi, sau một lát, hắn thực sự trở về ký túc xá, đóng cửa phòng, sau đó đột nhiên Hạ Chí biến mất khỏi phòng.