Thoáng dừng lại một chút, Hạ Chí tiếp tục nói: "Trên mộ hắn ta chỉ khắc có tám chữ, vì quá đẹp trai mà bị ám sát, thật ra, tuy rằng hắn ta đẹp trai thật, nhưng cũng không phải đẹp trai đến mức kinh thiên động địa, sở dĩ hắn ta bị ám sát là vì có một lần, trong lúc hắn ta đang tự khoe khoang mình đẹp trai đã bị một người nghe được, người này là một sát thủ, mà quan trọng nhất là người này thực sự rất xấu."
Đèn trong phòng đột nhiên sáng lên, gương mặt xấu xí dị thường của sát thủ đột nhiên xuất hiện trần trụi như vậy, mà lúc này, trên gương mặt xấu xí kia còn có phẫn nộ rất rõ ràng.
"Ngươi tên Tiểu Sửu, nhưng thật ra ngươi không thích người khác nói ngươi xấu, chỉ có điều cho dù ngươi có thích hay không cũng không quan trọng, bởi vì ngươi thực sự rất xấu." Hạ Chí chậm rãi đứng lên, đưa lưng về phía Tiểu Sửu, ngay trong nháy mắt này, thân thể Tiểu Sửu đột nhiên bạo khởi, trong tay hắn ta cũng đột nhiên xuất hiện một thanh chủy thủ, hắn ta nắm chặt chủy thủ, đâm thẳng về phía sau lưng Hạ Chí!
Hạ Chí lại vốn không hề xoay người, chỉ rất tùy ý mà lui về phía sau, khẽ vươn tay, sau đó, Tiểu Sửu khó có thể tin nhìn dao găm của hắn ta bị một điếu xì gà cản lại!
"Hành vi hiện tại của ngươi rất xứng với cái tên của ngươi." Hạ Chí thản nhiên nói, sau đó, Tiểu Sửu lập tức phát hiện chủy thủ trong tay hắn ta đã không bị khống chế mà tuột khỏi tay, một giây sau, hắn ta lập tức cảm giác được tai trái truyền đến cảm giác đau đớn. Vô thức sờ lên, kết quả lại sờ được một mảnh máu thịt be bét, mà trong tay hắn ta cũng đã nhiều thêm một lỗ tai.
Hạ Chí chậm rãi xoay người, nhìn Tiểu Sửu đang thống khổ, tiếp tục chậm rãi nói: "Dùng lỗ tai còn lại của ngươi nghe rõ lời ta nói."
"Ngươi… rốt cục ngươi muốn làm gì?" Trong mắt Tiểu Sửu lộ ra vẻ sợ hãi, lần thử động thủ vừa rồi khiến hắn ta ý thức thật sâu, hắn ta hoàn toàn không thể chống lại Hạ Chí.
"Ta nói rồi, ngươi là một sát thủ tương đối đặc biệt." Hạ Chí chậm rãi nói: "Đây là một thời đại rất kỳ diệu, mỗi người đều rất để ý danh tiếng của mình, mà danh tiếng vốn là một loại giá trị to lớn, mặc dù là người trong giới sát thủ các ngươi cũng rất để ý tới danh tiếng của mình, mà ngươi lại càng để ý tới danh tiếng của mình hơn, danh tiếng không thể thất thủ vốn là danh thiếp của ngươi, cũng có thể khiến ngươi luôn lấy được thù lao thật dày."
"Không sai, ta chưa từng thất bại." Tiểu Sửu cắn răng nói ra những lời này, trong mơ hồ còn có chút kiêu ngạo.
"Không, trên thực tế, số lần ngươi thất bại đã rất nhiều, cộng thêm đêm nay, đã lên tới mười lần." Giọng điệu của Hạ Chí có hờ hững mỉa mai, "Mỗi một lần khi ngươi thất bại, ngươi sẽ đi giết chết cố chủ của ngươi, bởi vì làm như vậy sẽ không có người nào biết ngươi đã thất bại, mà đây cũng là nguyên nhân cho tới bây giờ, ngươi chưa từng nhận nhiệm vụ thông qua giới sát thủ, dù sao thì người trong giới sát thủ cũng không dễ dàng diệt khẩu như vậy."
"Ngươi… sao ngươi biết?" Trong mắt Tiểu Sửu tràn đầy kinh hãi.
"Hiện tại, hẳn ngươi cũng biết vì sao ta sẽ không giết ngươi." Giọng điệu của Hạ Chí có chút thờ ơ, "Đêm nay còn rất dài, ngươi còn có thời gian."
Nói xong câu đó, đột nhiên Hạ Chí biến mất khỏi căn phòng, kinh hãi trong mắt Tiểu Sửu lại càng nhiều hơn, này… rốt cuộc người này là ai?
Hạ Chí cũng không hề rời khỏi khách sạn Giả Nhật Thiên Đường, lúc này, hắn đang ngồi trên mái khách sạn.
Mà một giây sau, trong tầm mắt hắn đột nhiên xuất hiện thêm một người, một nữ cảnh sát xinh đẹp dị thường, chính là Hạ Mạt.
"Ngươi có nhớ những lời ta đã nói với ngươi trước đây, ngươi cứ đột nhiên xuất hiện một cách dọa người như vậy là không đúng." Hạ Chí nhìn Hạ Mạt, lười biếng nói.
"Ngươi cố ý ngăn ta bắt Tiểu Sửu là vì muốn hắn ta đi giết người?" Hạ Mạt lạnh lùng nhìn Hạ Chí, "Ngươi biết rõ là Thu Thiên Lương thuê sát thủ, tại sao ngươi không trực tiếp tìm Thu Thiên Lương? Từ lúc nào ngươi đã bắt đầu thích vòng vo như vậy?"
"Ngươi không cảm thấy như vậy rất thú vị sao?" Hạ Chí cười nhạt một tiếng, "Một người bị sát thủ do chính bản thân mình mời tới giết chết, đây là chuyện thú vị tới dường nào."
"Ta không cảm thấy thú vị, ta chỉ cảm thấy lãng phí thời gian!" Hạ Mạt lạnh lùng nói.
"Ngươi vẫn luôn khó chịu như vậy, một chút hài hước cũng không có." Hạ Chí lắc đầu, "Từ xưa tới nay, vô địch thật tịch mịch, nếu như mỗi một chuyện ta đều trực tiếp lợi dụng năng lực vô địch của ta để giải quyết, vậy nhân sinh của ta còn lạc thú gì đâu?"
"Ngươi cảm thấy mình đã vô địch?" Giọng điệu của Hạ Mạt càng thêm lạnh băng, "Bốn năm trước, ngươi cũng cho là như vậy, kết quả thì sao?"
"Không phải cảm thấy, mà ta đã vô địch thật sự." Giọng nói của Hạ Chí rất lạnh nhạt, nhưng trong đó lại có sự tự tin mạnh mẽ, "Hiện tại ta chỉ muốn để cuộc sống càng thêm thú vị hơn, chỉ đơn giản như vậy."
"Làm một lão sư thật sự thú vị như vậy sao?" Hạ Mạt hừ lạnh một tiếng.
"Ừm, làm lão sư chưa chắc đã thú vị, nhưng chắc chắn ta là một lão sư thú vị." Hạ Chí nghiêm trang trả lời: "Thật ra, nếu ngươi có hứng thú cũng có thể đến làm lão sư."
"Ta tình nguyện làm cảnh sát!" Hạ Mạt lạnh lùng nói.
"Cho nên ngươi vẫn luôn khó chịu như vậy." Hạ Chí lắc đầu.
"Mấy ngày hôm trước ta nhận được một tin tức, lúc đầu ta không muốn nói cho ngươi biết, nhưng ngươi hết lần này tới lần khác cứ cảm thấy mình đã vô địch, vậy nên ngươi chớ trách ta không cảnh cáo ngươi!" Hạ Mạt dùng đôi mắt đẹp lạnh như băng của nàng nhìn chằm chằm Hạ Chí, "Người đã khiến toàn bộ dị năng của ngươi bị phế bốn năm trước, hiện tại vẫn còn sống!"
Dừng một chút, Hạ Mạt hừ lạnh một tiếng: "Ta không biết trước đây nàng đã làm thế nào mới khiến toàn bộ dị năng của ngươi bị phế, nhưng chắc chắn chính ngươi cũng rõ ràng, lần này, tốt nhất ngươi đừng giẫm lên vết xe đổ, bởi vì nàng nhất định sẽ lại tới tìm ngươi!"