Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 273 - Chương 273: Hiện Tại Sướng Rồi Sao (1)

Chưa xác định
Chương 273: Hiện tại sướng rồi sao (1)

Thật ra Thu Đồng biết hiện tại mình có chút là lạ, có lẽ là vì hôm nay đã có quá nhiều chuyện xảy ra, thật ra gần đây cũng có rất nhiều chuyện đã xảy đến với nàng, nhưng hai ngày này lại có càng nhiều chuyện hơn, hơn nữa mỗi một chuyện đều không phải chuyện dễ xử lý.

Từ việc gặp cướp đấu súng trong lễ trao giải của đài truyền hình, lại đến trước đó không lâu nàng biết Thu Thiên Lương bị giết, đối với tuyệt đại đa số người, một loạt chuyện này gần như là chuyện cả đời cũng không thể gặp phải, nhưng Thu Đồng lại cứ trong thời gian thật ngắn mà gặp nhiều chuyện như vậy. Mặc dù cuối cùng nàng bình yên vô sự, nhưng trên thực tế, những chuyện này vẫn mang đến ảnh hưởng không nhỏ cho nàng.

Mà vừa rồi nàng không nhịn được nổi nóng với Hạ Chí, nhưng ngay cả nàng cũng không biết rốt cuộc mình nổi nóng vì cái gì, vì nàng Hạ Chí đã làm rất nhiều chuyện, mà hắn vốn còn chưa phải bạn trai nàng, tuy hắn luôn nói nàng là bạn gái hắn, nhưng từ đầu đến cuối hắn vẫn khiến nàng cảm thấy phiêu hốt bất định.

Đặc biệt là khi Hạ Mạt và Tô Phi Phi xuất hiện, càng khiến Thu Đồng cảm thấy tuy Hạ Chí đối xử rất tốt với nàng, nhưng hắn cũng không quá thích nàng, đây chẳng qua chỉ là một loại cảm giác, hoặc có lẽ nó là trực giác của nữ nhân. Nhưng vấn đề là nếu hắn thực sự không thích nàng, vì sao hắn lại vì nàng mà làm nhiều chuyện như vậy?

"Có lẽ, với hắn, những chuyện này thật sự chỉ là chuyện nhỏ." Trong đầu Thu Đồng xuất hiện ý nghĩ này, mà suy nghĩ kế tiếp trong đầu nàng lại là, liệu có khi nào Hạ Chí cũng vì Hạ Mạt hoặc Tô Phi Phi thậm chí là Mạc Ngữ mà làm những chuyện nhỏ nhặt này?

Không đúng, dường như tên hỗn đản kia đối xử rất tốt với Mạc Ngữ!

Thu Đồng cắn răng, đầu óc có chút hỗn loạn, thậm chí nàng còn không biết rốt cuộc mình đang suy nghĩ gì, điều duy nhất nàng có thể xác định chính là Hạ Chí đã làm rối loạn suy nghĩ của nàng.

"Khốn nạn, Hạ Chí ngươi là tên khốn kiếp!" Thu Đồng nghiến răng nghiến lợi, vào lúc nàng không hề chuẩn bị, tên khốn đáng chết này đã dùng phương thức không thể tưởng tượng nổi mà triệt để xông vào cuộc sống của nàng, cũng hoàn toàn thay đổi cuộc sống của nàng, hết thảy những gì đang xảy ra hiện tại đều là chuyện nàng chưa từng lường trước.

Thu Đồng đã được định sẵn sẽ trắng đêm khó ngủ, nhưng Hạ Chí lại tựa như ngủ rất ngon, hắn vẫn nằm trên ghế sofa, nhắm mắt lại, vẫn không nhúc nhích, thẳng đến khi gần sáu giờ hắn mới đột nhiên mở mắt, nhảy lên từ trên ghế sofa.

Sáu giờ đúng, Hạ Chí xuất hiện ở sân vận động.

Hôm trước trời mưa xối xả, dường như khiến không khí hôm nay càng thêm tươi mát, tùy ý hít thở một hơi cũng có thể khiến người ta vui vẻ thoải mái. Chẳng qua thời khắc này, sân vận động lại hết sức quạnh quẽ, nguyên nhân rất đơn giản, hôm nay là thứ bảy.

"Hạ lão sư, chào buổi sáng." Giọng nói dễ nghe truyền đến.

Hạ Chí xoay người, lập tức thấy được một vị tiên tử phong hoa tuyệt đại, người vừa lên tiếng chào hỏi Hạ Chí cũng không phải Mạc Ngữ, mà là Tô Phi Phi.

"Tô lão sư, tối hôm qua ngươi không ngủ sao?" Giọng nói của Hạ Chí rất ôn hòa, nhưng lông mày lại không tự chủ được mà khẽ nhíu một cái.

"Ừm, trong năm năm nay, tuy nhìn như ta đang sống trong thế giới này, nhưng thật ra ta gần như đã cắt đứt liên quan giữa bản thân với thế giới này, ta chỉ sống trong thế giới của mình. Hôm qua, sau khi các ngươi rời khỏi, ta đã bắt đầu để bản thân một lần nữa tiếp nhận tin tức của thế giới này, ta cần hiểu quá nhiều thứ, đến mức không tự giác được mà trầm mê vào trong." Trên gương mặt tuyệt mỹ của Tô Phi Phi xuất hiện nụ cười điềm đạm, "Khi ta tỉnh táo lại thì trời đã sắp sáng, nhưng dường như ta cũng không quá buồn ngủ, cho nên ta quyết định đi ra ngoài dạo một chút, hít thở không khí trong lành."

"Tô lão sư, ngươi có rất nhiều thời gian, không cần gấp gáp, có thể từ từ." Hạ Chí nhìn Tô Phi Phi, giọng nói vẫn rất nhu hòa như cũ, "Phải biết rằng dục tốc bất đạt."

"Ừm, ta hiểu." Tô Phi Phi nhẹ nhàng cười, "Hạ lão sư, đệ tử của ngươi đã đến, ta không quấy rầy ngươi nữa."

Tô Phi Phi nhẹ nhàng ấn xuống một cái trên xe lăn, xe lăn bắt đầu chậm rãi rời đi, Hạ Chí nhìn chằm chằm bóng lưng nàng ba giây, sau đó hắn chậm rãi xoay người, cách đó không xa, Mạc Ngữ vẫn ăn mặc rất mát mẻ như cũ đang đi về phía hắn.

"Chào buổi sáng, Hạ lão sư." Mạc Ngữ chào hỏi như thường ngày, mà Hạ Chí cũng như thường ngày, lấy ra một bình nước uống đưa cho Mạc Ngữ, Mạc Ngữ vẫn không chút do dự uống vào, sau đó bắt đầu chạy bộ.

Tốc độ chạy bộ của Mạc Ngữ lại nhanh hơn một chút, nhưng động tác vẫn tinh chuẩn như vậy, ưu mỹ như vậy, mà nàng vẫn là phong cảnh đẹp nhất trên sân vận động.

Hạ Chí lẳng lặng đứng ở nơi đó, cứ lẳng lặng nhìn như vậy, cứ lẳng lặng trôi qua 10 phút như vậy, giống với thường ngày, Mạc Ngữ tạm biệt Hạ Chí, sau đó rời khỏi.

"Thật đúng là thiên tài." Giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên cạnh Hạ Chí, Tô Phi Phi lại tới bên cạnh Hạ Chí, mà những lời này của nàng hiển nhiên đang nói Mạc Ngữ.

"Tiềm lực của nàng là vô hạn." Hạ Chí chậm rãi gật đầu, sau đó quay đầu nhìn về phía Tô Phi Phi, "Thật ra ngươi cũng vậy, tiềm lực của ngươi cũng là vô hạn."

"Ta tin tưởng ngươi." Tô Phi Phi điềm nhiên cười.

"Đi về nghỉ ngơi đi." Hạ Chí ôn hòa cười.

"Ừm, gặp lại." Xe lăn của Tô Phi Phi lại bắt đầu chuyển động, rất nhanh nàng đã biến mất trong tầm mắt Hạ Chí.

Bình Luận (0)
Comment