Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 274 - Chương 274: Hiện Tại Sướng Rồi Sao (2)

Chưa xác định
Chương 274: Hiện tại sướng rồi sao (2)

Rất nhanh Hạ Chí cũng đã rời khỏi sân vận động, sau đó đi ra khỏi trường trung học phổ thông Minh Nhật. Cho dù hôm nay trời rất đẹp, nhưng hiện tại ngược lại không có phóng viên nào đóng quân phía ngoài trường học. Có người nói chúng phóng viên đều biết bản thân không cách nào vào trường học, cho nên hiện tại những phóng viên có hứng thú với Thu Đồng đã áp dụng chiến lược đường cong cứu quốc. Có tin tức đáng tin cậy tiết lộ, hiện tại học sinh trường trung học phổ thông Minh Nhật rất được hoan nghênh, không chỉ được những phóng viên này hoan nghênh, mà đám fan đông đảo của Thu Đồng cũng cảm thấy rất hứng thú với học sinh trường trung học phổ thông Minh Nhật.

Trên thực tế, hiện tại, mỗi một tài khoản trên forum trường trung học phổ thông Minh Nhật đều có thể bán ra với giá không rẻ, dường như chỉ trong một đêm, toàn bộ trường trung học phổ thông Minh Nhật - cho dù là lão sư hay là học sinh – giá trị đều được tăng lên rất nhiều.

Cũng dường như chỉ trong một đêm, rất nhiều người đã bắt đầu cảm thấy, có thể học trong trường trung học phổ thông Minh Nhật là một chuyện rất may mắn.

Nhiều khi, chuyện vốn thần kỳ như vậy, một người đủ để thay đổi một trường học. Đương nhiên dưới con mắt của người ngoài, người đã thay đổi trường trung học phổ thông Minh Nhật là Thu Đồng, thế nhưng trên thực tế, người đã thay đổi hết thảy lại là Hạ Chí.

Nhưng chuyện cũng vẫn thần kỳ như vậy, đột nhiên Thu Đồng trở thành minh tinh, tuy Hạ Chí đã xuất hiện dưới mắt công chúng vô số lần, hơn nữa hắn còn nhiều lần làm ra hành động kinh người, nhưng hết lần này tới lần khác, cuối cùng số người thật sự nhớ kỹ hắn cũng không nhiều lắm. Chẳng qua thật ra chuyện này cũng rất bình thường, đầu năm nay, mỹ nữ lại càng dễ hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

Mà đối với Hạ Chí, đây chưa hẳn đã không phải chuyện tốt, cũng giống như bây giờ, chí ít hắn cũng có thể nhàn nhã ăn điểm tâm, sẽ không có người nào tới quấy rối hắn.

Sáng sớm tám giờ.

Tốn hơn một giờ mới ăn điểm tâm xong, Hạ Chí thảnh thơi không lo lắng đi bộ về trường trung học phổ thông Minh Nhật, mới vừa đi đến cổng trường hắn đã nghe được một tiếng phanh gấp: "Kít!"

Hạ Chí xoay người, lập tức thấy cách hắn không tới mười mét có một chiếc xe thể thao sang trọng ngừng lại, mà đồng thời, lại có một người bị ném xuống, theo đó là một giọng nói lạnh lùng: "Phế vật hoàn toàn!"

Một màn này dường như đã từng phát sinh, rất nhanh Hạ Chí đã nhớ tới, một tuần trước cũng xảy ra một màn giống như thế, cũng phát sinh vào lúc sáng sớm như thế này.

Cũng là chiếc xe giống vậy, cũng là con người giống vậy, khi Hạ Chí thấy niên thiếu bò từ dưới đất dậy, hắn cũng đã xác định, vẫn là học sinh kia.

Vẫn là thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, mặt mũi bầm dập, thế nhưng trang phục trên người lại có chút đắt đỏ. Mà lúc này đây, thiếu niên cũng nhìn thấy Hạ Chí, sắc mặt lại đỏ bừng, thoạt nhìn dường như hắn ta rất xấu hổ.

"Hạ… Hạ lão sư." Dường như thiếu niên lại muốn trốn đi như lần trước, nhưng do dự một chút, cuối cùng hắn ta vẫn lên tiếng chào Hạ Chí.

"Lưu Năng, đây là lần thứ bao nhiêu ngươi bị người ta ném ra khỏi xe rồi?" Hạ Chí rất bình tĩnh hỏi, thiếu niên này tên Lưu Năng, là học sinh lớp củi mục.

"Hạ lão sư, ta..." Thoạt nhìn thiếu niên có vẻ rất quẫn bách, hiển nhiên là hắn ta ngại trả lời.

"A, ngươi là lão sư của tên Lưu Năng phế vật này? Thế nào? Ngươi muốn xen vào việc của người khác?" Một giọng âm dương quái khí truyền tới từ phía bên cạnh, "Vừa lúc, hiện tại bản thiếu gia đang khó chịu, đang muốn tìm người dạy dỗ đây!"

Giọng nói truyền đến từ trên xe đua, mà thật ra hiện tại trên xe đua cũng chỉ có một người, hắn ta vừa nói chuyện vừa nhảy xuống xe, đi về phía Hạ Chí.

Đây là một nam nhân chừng hai mươi tuổi, tướng mạo cũng rất khá, chỉ có điều viền mắt hãm sâu, không biết là vì miệt mài quá độ hay là vì dùng quá nhiều thuốc, nói chung là khiến người ta cảm thấy không khỏe mạnh.

"Ngươi khó chịu?" Hạ Chí nhìn nam nhân trẻ tuổi này, hờ hững hỏi.

"Lỗ tai ngươi bị điếc sao? Lời bản thiếu gia mới vừa nói ngươi không nghe..." Nam nhân trẻ tuổi này vừa mở miệng đã mắng lên, hiển nhiên hắn ta hoàn toàn không đặt Hạ Chí vào mắt.

Bốp!

Hạ Chí tát thẳng một tát lên mặt nam nhân trẻ tuổi, ngắt lời hắn ta, đồng thời hờ hững hỏi một câu: "Hiện tại sướng rồi chứ?"

"ĐCM..." Nam nhân trẻ tuổi lập tức mở miệng chửi thề.

"Bốp bốp!" Lại là hai bạt tai.

Giọng nói lạnh nhạt của Hạ Chí cũng vang lên lần nữa: "Hiện tại sướng rồi chứ?"

"Con mẹ ngươi..." Nam nhân trẻ tuổi vẫn muốn mắng.

Bốp bốp bốp bốp!

Lần này là bốn bạt tai, mà Hạ Chí vẫn chỉ có một câu nói kia: "Hiện tại sướng rồi chứ?"

Hai gò má nam nhân trẻ tuổi đã sưng vù, lần này, rốt cục hắn ta cũng không mắng người nữa.

"Ngươi… một lão sư như ngươi lại dám đánh ta? Ngươi biết ta là ai không?" Nam nhân trẻ tuổi lộ vẻ tức giận dị thường.

"Ngươi là ai không liên quan gì với ta, ta chỉ muốn biết, hiện tại ngươi sướng rồi chứ?" Hạ Chí hờ hững hỏi.

"Đương nhiên lão tử khó chịu..." Nam nhân trẻ tuổi gần như theo bản năng hô lên những lời này, sau đó, hắn ta lập tức cảm thấy nơi bụng truyền đến cảm giác đau đớn, là một cước của Hạ Chí đá thẳng lên bụng nam nhân trẻ tuổi này.

"Nếu bạt tai không cách nào thỏa mãn ngươi, vậy để ta đá ngươi mấy đá đi." Hạ Chí hờ hững nói xong câu đó lại đá thêm một cái lên bụng nam nhân trẻ tuổi, nam nhân trẻ tuổi đã trúng hai đạp kêu thảm một tiếng, ôm bụng ngã trên mặt đất.

"Ngươi nhất định phải chết, ta cho ngươi biết, không cần biết ngươi là ai, ngươi đều chết chắc rồi, ta là Lưu gia tam thiếu gia, ngươi lại dám đánh ta, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi..." Nam nhân trẻ tuổi trên mặt đất tức tới hổn hển la lên, cuối cùng hắn ta lại hét thảm một tiếng, là Hạ Chí lại đạp thêm một đạp lên người hắn ta.

Hạ Chí nhìn Lưu Năng, không nhanh không chậm nói: "Dường như vị Lưu gia tam thiếu này chưa được thỏa mãn lắm, ta cũng không có nghĩa vụ phải đánh tới hắn ta sung sướng thoải mái mới thôi. Thân là học sinh, ngươi nên phân ưu giúp lão sư, ừm, nói đơn giản chính là, đánh hắn ta đi."

Bình Luận (0)
Comment