Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 281 - Chương 281: Bởi Vì Ngươi Không Xứng (1)

Chưa xác định
Chương 281: Bởi vì ngươi không xứng (1)

Một nhóm người này nữ có nam có, nói cho đúng, phía trước là một nữ hai nam, nữ bốn mươi mấy tuổi, nam một người bốn mươi mấy tuổi, một người hơn ba mươi tuổi, hiển nhiên ba người này đi cùng nhau, mà phía sau ba người này còn có mấy cảnh sát, chỉ có điều từ hành động cố ý giảm tốc độ của mấy cảnh sát này, bọn họ vốn không định ngăn cản ba người trước mặt, mà ba người này có thể tìm được Hạ Chí, hơn phân nửa cũng nhờ công lao của những cảnh sát này.

Cũng không phải nói những cảnh sát này có thù oán với Hạ Chí, nhưng đối với bọn hắn, có thể khiến người nhà người bị hại dời mục tiêu, không gây sự với bọn hắn nữa, đương nhiên bọn hắn cũng rất vui vẻ nhìn thấy.

"Ngươi là lão sư Hạ Chí của trường trung học phổ thông Minh Nhật đúng không? Tên hung thủ giết người Nhạc Nghị kia chính là đệ tử của ngươi đúng không?" Nữ nhân xông lên phía trước nhất, lúc này nàng ta đã vọt tới trước mặt Hạ Chí, nghiêm khắc chất vấn.

Thật ra nhìn cách trang điểm, nữ nhân trung niên này còn rất có phẩm vị, mặc dù thoạt nhìn y phục và giày cũng không quá quý giá, nhưng tuyệt đối không kém, mà thật ra hai nam nhân ở sau lưng nàng ta, một người mặc âu phục, một người mặc trang phục ở nhà, mặc dù ăn mặc không giống nhau nhưng đều có thể nhìn ra điều kiện sống của bọn họ đều không kém.

"Ta là Hạ Chí, Nhạc Nghị là đệ tử của ta, nhưng hắn ta không phải hung thủ." Hạ Chí dừng bước lại, thản nhiên nói.

"Chính là ngươi, chính là ngươi bao che cho hung thủ, ngươi cũng là tội phạm giết người, ngươi trả nhi tử lại cho ta!" Nữ nhân tức tới hổn hển, nói xong, rõ ràng nàng ta còn trực tiếp vung túi xách trong tay đập về phía Hạ Chí.

Ánh mắt Hạ Chí ngưng lại, vươn tay bắt lấy túi xách của nữ nhân, giọng nói đột nhiên trở nên lạnh lẽo: "Nhi tử ngươi chết không có nghĩa ngươi có thể khóc lóc om sòm trước mặt ta!"

"Các ngươi đều là hung thủ, học sinh do trường trung học phổ thông Minh Nhật rác rưởi các ngươi dạy dỗ ra đều là rác rưởi, đều là hung thủ!" Nữ nhân hét ầm lên, sau đó ả lại có thể nhấc chân, đá về phía Hạ Chí.

Hạ Chí cầm lấy túi xách của nữ nhân trực tiếp đẩy tới, cứ việc túi xách rất mềm mại, nhưng nữ nhân kia vẫn bị một luồng sức mạnh cực lớn đẩy ra, mà trong nháy mắt, tay ả cũng không nắm vững túi xách, cứ như vậy, nữ nhân lui về phía sau té ngửa xuống, mà túi xách trong tay ả thì lại lọt vào trong tay Hạ Chí.

"Ta nói lại lần nữa, chớ khóc lóc om sòm trước mặt ta, đừng tưởng nhi tử ngươi chết thì tất cả mọi người đều phải nuông chiều ngươi!" Giọng điệu của Hạ Chí lạnh băng, đồng thời hắn còn tiện tay quăng túi xách ra, trực tiếp đánh về phía nữ nhân kia.

Nữ nhân vốn lung lay sắp đổ, bị túi xách đập ngay người, lập tức triệt để ngã xuống đất.

Mấy cảnh sát xem trò vui lại có thể cảm thấy sảng khoái vô cùng, tuy nữ nhân này vừa mất nhi tử, đúng là rất đáng được đồng tình, nhưng trong vài giờ vừa rồi, nữ nhân này ngồi trong cục cảnh sát không ngừng mắng chửi bọn họ, khiến tất cả bọn họ đều cảm thấy không thể nhịn được nữa, có cảnh sát thiếu chút nữa đã muốn còng tay nữ nhân này lại. Nhưng bọn họ biết, nếu bọn họ bắt nữ nhân này đi thật, sau khi ả ra ngoài chắc chắn sẽ nói lung tung với đám phóng viên, như vậy hơn phân nửa là bọn họ cũng không thể tiếp tục làm cảnh sát nữa. Phải biết rằng hiện tại bên ngoài đang có rất nhiều phóng viên đây.

"Họ Hạ, ngươi bao che cho đệ tử của ngươi, rõ ràng còn dám động thủ?" Nam nhân trung niên mặc âu phục đi tới bên cạnh, vừa đỡ nữ nhân trên mặt đất lên vừa trợn mắt nhìn Hạ Chí.

"Tốt nhất ngươi lập tức mang theo lão bà ngươi biến mất khỏi tầm mắt ta, nếu không ta sẽ cho ngươi biết thế nào mới gọi là ra tay thật sự!" Hạ Chí lạnh lùng nhìn nam nhân này.

"Ngươi..." Nam nhân trung niên kia tức giận vô cùng.

"Anh rể, ta tới." Lúc này, nam nhân mặc trang phục ở nhà nói với nam nhân trung niên kia một câu, sau đó hắn ta nhìn về phía Hạ Chí: "Hạ Chí, ta đã từng nghe nói tới ngươi, ta cũng biết hiện tại ngươi rất có tiếng, nhưng mặc kệ ngươi có nổi tiếng tới mức nào cũng không thể bao che cho hung thủ giết người, thân là lão sư, ngươi nên biết làm gương cho người khác..."

"Ta không có hứng thú nói mò với các ngươi, ta chỉ nói một lần, chớ cản đường ta!" Hạ Chí hơi không nhịn được ngắt lời nam nhân mặc trang phục bình thường này.

"Hạ Chí, hiện tại đã có một đệ tử chết đi, thế mà đối với ngươi, đây lại chỉ là nói mò sao?" Nam nhân mặc trang phục bình thường có vẻ rất phẫn nộ, "Rốt cuộc bản thân ngươi còn có lòng đồng tình hay không? Còn có nhân tính hay không?"

Dùng tay chỉ cặp nam nữ trung niên kia, nam nhân mặc trang phục bình thường tiếp tục nói: "Rốt cục ngươi có biết bọn họ là ai không? Bọn họ là phụ mẫu của Đỗ Hùng, bọn họ mới vừa mất đi hài tử..."

"Ngươi có thể câm miệng sao?" Hạ Chí lại ngắt lời nam nhân trang phục bình thường, "Ta biết bọn họ là ai, ta cũng biết, nhờ bọn hắn dung túng, Đỗ Hùng mới có thể bắt nạt hết bạn học này tới bạn học khác trong trường. Trong chừng hai năm trung học phổ thông, chí ít cũng có mười học sinh vì hắn ta mà phải rời khỏi Thất Trung Thanh Cảng, mà ngươi, thân là lão sư Thất Trung Thanh Cảng, biết rõ Đỗ Hùng làm xằng làm bậy trong trường học, thế mà ngươi lại xem như không thấy, thậm chí khi có học sinh kiện, ngươi còn ỷ vào mình là con rể của hiệu trưởng mà gây áp lực với đối phương. Chỉ dựa vào loại hàng như ngươi, hiện tại ngươi có tư cách gì nói ta phải làm gương sáng cho người khác?"

"Ngươi, sao ngươi..." Sắc mặt nam nhân mặc trang phục bình thường trở nên có chút khó coi, hắn ta vốn tưởng Hạ Chí vốn không nhận ra hắn ta, lại không nghĩ tới Hạ Chí có thể biết được nhiều chuyện như vậy, thậm chí một số bí ẩn ngay cả cảnh sát cũng không biết, vậy mà Hạ Chí lại có thể biết hết. Này… rốt cuộc sao Hạ Chí có thể biết được?

Bình Luận (0)
Comment