Lưu Bá Ôn vừa nói ra lời này Trần Thiên Thành đã có thể xác định, quả nhiên là Hạ Chí đắc tội Lưu gia, mà đối với chuyện này, thật ra Trần Thiên Thành cũng không cảm thấy quá ngoài ý muốn. Phải biết rằng, thật ra mấy ngày nay Trần Thiên Thành vẫn luôn theo dõi Hạ Chí, mà hắn ta cũng hiểu rõ một chuyện, lấy phong cách hành sự của Hạ Chí, dù hắn có đắc tội với bất kỳ người nào cũng không tính là ngạc nhiên.
Vấn đề duy nhất là lần này Hạ Chí có thể ứng đối được sao?
Trần Thiên Thành nhìn về phía Hạ Chí, mặc dù hắn ta cảm thấy Lưu gia đúng là một quái vật lớn không cách nào rung chuyển, nhưng chẳng biết tại sao, hắn ta lại cứ có một chút kỳ vọng với Hạ Chí.
"Thật ra ta cũng muốn biết, rốt cuộc Lưu gia các ngươi ngu xuẩn tới mức nào mới dám tới khiêu chiến ta?" Hạ Chí nhìn Lưu Bá Ôn, giọng điệu có chút lười biếng, nhưng từ tận trong xương lại có một loại ngạo khí.
Ánh mắt Trần Thiên Thành lóe lên tia sáng kỳ dị, loại ngạo khí phát ra từ xương tuỷ của Hạ Chí không khiến hắn ta cảm thấy cuồng ngạo, ngược lại nó như một loại tự tin tuyệt đối, mà thật ra đây cũng là nguyên nhân khiến hắn ta có phần mong đợi với Hạ Chí.
"Hạ Chí, chuyện cười ngươi kể không tệ..." Vẻ mặt Lưu Bá Ôn tràn đầy khinh thường, thế nhưng mới vừa nói đến đây, sắc mặt Lưu Bá Ôn lại đột nhiên biến đổi, bởi vì đột nhiên hắn ta cảm giác được cổ căng cứng, mà chớp mắt sau, Lưu Bá Ôn phát hiện Hạ Chí đã đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn ta, dùng tay túm lấy cà vạt của hắn ta!
"Ngươi thật giỏi tưởng tượng, ta là người sẽ kể chuyện cười cho ngươi sao?" Giọng điệu của Hạ Chí đột nhiên trở nên lạnh lẽo, "Chỉ dựa vào kẻ ngu xuẩn như ngươi lại dám đổi tên mình thành Lưu Bá Ôn, cút!"
Chữ cút vừa ra, Hạ Chí đã níu lấy cà vạt, nhấc cả người Lưu Bá Ôn lên, sau đó lập tức ném hắn ta ra ngoài.
Lưu Bá Ôn vẽ ra một đường vòng cung không tính là tuyệt vời trên không trung, bay ra xa chừng mười mấy mét, cuối cùng nặng nề nện lên một chiếc Audi màu đen.
Một tiếng nổ tung vang lên, trong xe lập tức có hai người đi ra ngoài, hai người kia thấy Lưu Bá Ôn đã trực tiếp hôn mê trên mui xe, trong mắt đều có vẻ lo lắng, hai người vội vàng ôm Lưu Bá Ôn vào trong xe, sau đó Audi nhanh chóng rời đi, hiển nhiên là đưa Lưu Bá Ôn đi khám bác sĩ.
Trần Thiên Thành ở bên cạnh thấy vậy có chút sững sờ, hắn ta vốn tưởng Hạ Chí sẽ đấu võ mồm với Lưu Bá Ôn một phen, lại không nghĩ tới mới nói hai câu, Hạ Chí đã trực tiếp ra tay.
"Hạ lão sư, Lưu Bá Ôn là..." Lúc này Trần Thiên Thành đã không nhịn được muốn nói một chút về lai lịch của Lưu Bá Ôn.
"Trần lão tiên sinh, ta biết hắn ta là ai." Hạ Chí hờ hững ngắt lời Trần Thiên Thành, "Ta không muốn lãng phí thời gian trên người tiểu nhân vật như vậy."
Tiểu nhân vật?
Trần Thiên Thành không khỏi cười khổ, đột nhiên hắn ta bắt đầu ý thức được, vì sao Hạ Chí vẫn luôn không thèm để ý tới hắn ta, nếu trong mắt Hạ Chí, ngay cả Lưu Bá Ôn cũng chỉ là tiểu nhân vật, vậy hắn ta nhất định cũng là tiểu nhân vật.
"Hạ lão sư, vậy về vấn đề nhập cổ phần ta nói trước đó..." Trần Thiên Thành dứt khoát chuyển tới đề tài trước đó.
"Trần lão tiên sinh, ngươi còn muốn nhập cổ phần sao?" Hạ Chí cười như không cười nhìn Trần Thiên Thành.
"Hạ lão sư, ta vẫn tin tưởng giá trị của trường trung học phổ thông Minh Nhật như cũ." Trần Thiên Thành chậm rãi gật đầu.
"Trần lão tiên sinh, ánh mắt của ngươi thật rất tốt, nhưng ngươi lại đánh giá sai giá trị của trường trung học phổ thông Minh Nhật." Hạ Chí cười nhạt một tiếng, "Trường trung học phổ thông Minh Nhật là vô giá, mà trường trung học phổ thông này chắc chắn sẽ thuộc về Đồng Đồng."
"Hạ lão sư, ta hiểu ý của ngươi." Trần Thiên Thành thở dài, hắn ta đã hiểu rõ, Hạ Chí không muốn để bất kỳ người nào nhập cổ phần vào trường trung học phổ thông Minh Nhật, mà thật ra quyết định này cũng càng khiến hắn ta tin tưởng vững chắc, Hạ Chí vốn không sợ Lưu gia.
Bởi vì nếu Hạ Chí thực sự sợ Lưu gia, lúc này hắn càng nên tiếp nhận chuyện nhập cổ phần, nói trắng ra là, cho dù muốn chạy thì cầm mười ức cũng càng dễ chạy hơn.
"Trần lão tiên sinh, thứ hai ta sẽ thông báo kết quả việc đấu giá cho ngươi." Hạ Chí hờ hững nói một câu, sau đó hắn xoay người đi vào cổng trường.
"Hạ lão sư, việc đấu giá có thể ra giá thêm không?" Trần Thiên Thành vội vàng hỏi một câu.
"Có thể." Hạ Chí cũng không quay đầu lại, đưa ra đáp án ngắn gọn dị thường.
"Trần tiên sinh, Hạ Chí đắc tội Lưu gia, ngươi còn muốn để thiếu gia tới đây đọc sách sao?" Lúc này, rốt cục Trần Ngũ cũng không nhịn được nữa.
"Tiểu Ngũ, có một số việc ngươi không hiểu." Trần Thiên Thành khẽ lắc đầu, "Đi thôi, chúng ta về trước đi."
Trần Thiên Thành giật cửa xe Rolls-Royce, lên xe, mà Trần Ngũ dù có chút khó hiểu, nhưng cũng chỉ lên xe. Rất nhanh, Rolls-Royce đã rời khỏi trường trung học phổ thông Minh Nhật.
Hạ Chí đi qua vườn trường, đi tới ký túc xá giáo viên, trực tiếp lên lầu chín, sau đó nhẹ nhàng gõ cửa phòng túc xá của Thu Đồng.
Rất nhanh cửa phòng đã được mở ra, Thu Đồng đầu tóc rối bù xuất hiện ở nơi đó. Nàng trừng mắt nhìn Hạ Chí, tức giận nói: "Ngươi có thể để cho người ta ngủ một giấc ngon lành không?"
"Đồng Đồng, theo nghiên cứu cho thấy, nữ nhân và nam nhân ngủ cùng với nhau sẽ ngủ càng ngon hơn." Hạ Chí nghiêm trang nói: "Cho nên, nếu như ngươi muốn ngủ thật ngon thì ở chung với ta đi."
"Ta chuẩn bị ở chung với Tiếu Tiếu!" Thu Đồng hừ một tiếng, "Lúc này ngươi tìm ta là có chuyện gì? Hiện tại không phải sáng sớm cũng không phải giữa trưa, đừng nói chuyện ăn cơm với ta!"
"Đồng Đồng, ngươi đói không?" Hạ Chí cười xán lạn.
"Không đói!" Thu Đồng tức giận nói, chỉ có điều, mới vừa dứt lời, bụng nàng lại tựa như đang kháng nghị, thật ra nàng đang đói bụng thật, mãi hơn năm giờ sáng nàng mới ngủ, mà vừa rồi Hạ Chí còn chưa gõ cửa nàng cũng đã tỉnh, là bị đói tỉnh.
"Đồng Đồng, ta làm ma thuật cho ngươi xem đi!" Hạ Chí cười hì hì, nói xong hắn lại đi vào phòng, đồng thời còn khép cửa phòng lại.