"Ta không thích xem ma thuật, đều là giả!" Thu Đồng hừ nhẹ một tiếng, "Nói mau, rốt cục ngươi tới làm gì? Nói xong thì đi ra ngoài, nếu ngươi không nói cũng đi ra ngoài!"
"Đồng Đồng, ta đến để làm ma thuật cho ngươi xem." Hạ Chí cười hì hì, "Ma thuật của ta là nghĩ muốn cái gì sẽ có được cái đó, tỷ như nếu ngươi đã đói bụng, muốn ăn điểm tâm, ta có thể lập tức biến ra một phần điểm tâm cho ngươi, nếu ngươi muốn có một cái áo ngủ đẹp hơn, ta cũng có thể biến ngay ra một cái cho ngươi, cho dù ngươi muốn một lão công, ta cũng có thể biến ra ngay cho ngươi."
"Có phải ngươi đã mua bữa sáng giấu ở chỗ nào rồi không?" Thu Đồng trừng Hạ Chí, vừa hỏi vừa có chút hoài nghi nhìn chung quanh, nàng luôn cảm thấy Hạ Chí biết nàng đã đói bụng, nói không chừng hắn đã mua một phần ăn sáng giấu ở đâu đó.
"Đồng Đồng, ngươi xem trên người ta có chỗ để giấu đồ sao?" Hạ Chí dang hai cánh tay ra, "Ngươi có thể tới soát người."
"Không soát!" Thu Đồng tức giận nói, thật ra vốn không cần soát người, hiện tại Hạ Chí chỉ mặc trang phục đơn giản, T-shirt thêm quần jean, chỉ nhét ví tiền đã cộm rõ nói gì tới giấu đồ ăn sáng. Hơn nữa cũng chẳng người nào lại giấu đồ ăn sáng trên người.
"Thật ra ta không ngại cởi quần áo cho ngươi kiểm tra." Hạ Chí nghiêm trang nói.
"Mặc kệ ngươi!" Thu Đồng ném cho Hạ Chí một cái liếc mắt, xoay người đi thẳng về phía phòng ngủ, "Ta thay quần áo!"
Hiện tại Thu Đồng còn đang mặc đồ ngủ, đương nhiên, vẫn là đồ ngủ rất kín đáo.
"Đồng Đồng, ta có thể biến cho ngươi một bộ đồ ngủ xinh đẹp trước." Hạ Chí hô một câu.
Phịch!
Trả lời Hạ Chí là tiếng đóng cửa.
Sau năm phút.
Thu Đồng đi ra khỏi phòng ngủ, cũng đã ăn mặc chỉnh tề, tóc cũng không còn xoã tung nữa, hiển nhiên là nàng vừa cột sơ lại.
"Đồng Đồng, người không thích mặc đồ ngủ xinh đẹp tuyệt không phải bạn gái tốt." Hạ Chí ở đó lẩm bẩm.
"Ta không phải bạn gái ngươi!" Thu Đồng tức giận nói: "Ta đi ra ngoài ăn!"
Thu Đồng thật sự đói bụng, nàng cũng không tin Hạ Chí thật có thể biến ra bữa sáng, cho nên nàng quyết định đi ra ngoài ăn chút gì đó.
"Đồng Đồng, không cần đi ra ngoài, trước mặt ngươi còn có một bạn trai không gì không thể đây." Hạ Chí mỉm cười, "Nói đi, ngươi muốn ăn gì? Ta lập tức biến ra cho ngươi."
"Ta muốn một bát mì ốc, ngươi có thể biến ra sao?" Thu Đồng mới vừa nói xong câu đó đã trợn tròn mắt, bởi vì nàng phát hiện trong tay Hạ Chí lại có thể bưng một bát mì ốc thật, này… điều này sao có thể?
"Đồng Đồng, mì ốc của ngươi." Hạ Chí cười xán lạn, bưng bát đưa về phía Thu Đồng.
Mùi thơm mê người xông vào mũi, Thu Đồng lập tức cảm thấy càng đói hơn, nàng vô thức nhận bát, cảm giác được độ ấm truyền tới từ trong lòng bàn tay, trong lúc nhất thời nàng cũng không biết nên nói gì cho phải.
"Ban nãy ngươi giấu mì ở nơi nào?" Thu Đồng vẫn cảm thấy vừa rồi là Hạ Chí đã giấu kỹ bát mì này, nàng càng muốn tin tưởng Hạ Chí biết nàng muốn ăn mì, cho nên đã mua từ trước.
"Đồng Đồng, đây là ma thuật." Hạ Chí nói rất chân thành.
Thu Đồng bưng bát mì ốc đi tới bàn ăn ngồi xuống, sau đó hừ nhẹ một tiếng: "Vậy ngươi lại biến ra đôi đũa cho ta..."
"Đồng Đồng thân yêu, đũa đã được chuẩn bị xong." Thu Đồng còn chưa dứt lời, Hạ Chí đã đặt đũa vào trong tay nàng.
Thu Đồng lại ngẩn người, rốt cuộc gia hỏa này đã biến ra bằng cách nào?
"Đồng Đồng, ngươi nên ăn nhiều một chút." Lúc này Hạ Chí còn nói thêm.
"Vậy ngươi biến thêm hai miếng sủi cảo ra!" Thu Đồng hừ nhẹ một tiếng.
Một đĩa nhỏ chứa hai miếng sủi cảo xuất hiện trước mặt Thu Đồng.
"Hai cái bánh bao hấp!" Thu Đồng cắn răng, nàng bắt đầu làm khó Hạ Chí, nàng cũng không tin gia hỏa này có thể biến ra tất cả mọi thứ!
Thế nhưng lại một lần nữa xuất hiện một đĩa nhỏ, phía trên để hai cái bánh bao hấp.
Thu Đồng bỗng khom lưng nhìn về phía dưới bàn cơm, có ý muốn tìm chứng cứ Hạ Chí đã giấu mấy món điểm tâm này, vấn đề là nàng vẫn không thể tìm ra được gì.
Trừng Hạ Chí, Thu Đồng nghĩ xem bản thân mình có nên tùy ý gọi thêm mấy món nữa, để tên gia hỏa này biến ra luôn?
Do dự một chút, cuối cùng Thu Đồng mở miệng: "Ta ăn đồ ăn trước!"
Thu Đồng bắt đầu chiến đấu với bát mì ốc của mình, nàng cố nén không tiếp tục để Hạ Chí làm ảo thuật, bởi vì nàng bắt đầu lo lắng, ngộ nhỡ Hạ Chí có thể biến ra tất cả mọi thứ thật thì phải làm sao bây giờ? Nàng cũng không muốn hoài nghi mình gặp quỷ rồi!
"Đồng Đồng, còn cần ta tiếp tục biến thêm đồ ăn ra cho ngươi không?" Lúc này Hạ Chí lại hỏi.
"Thôi đi!" Thu Đồng cắn răng trả lời.
"Được rồi, vậy ta đây biến ra chút vật thú vị cho ngươi, ừm, chính là biến ra một người sống sờ sờ trong truyền thuyết." Hạ Chí cười xán lạn.
Thu Đồng dứt khoát không để ý tới Hạ Chí, chuyên tâm ăn đồ ăn.
"'Vừng ơi mở ra'." Hạ Chí lười biếng phun ra bốn chữ này.
Thu Đồng không nhịn được lại liếc mắt nhìn Hạ Chí, gia hỏa này lại đang làm cái gì?
Nhưng vào lúc này, Thu Đồng lại nghe được phía cửa truyền đến động tĩnh, sau đó, cửa thực sự mở.
"Người sống đến rồi." Hạ Chí lại không chút hoang mang nói ra bốn chữ, sau đó, một người đi vào.
Thấy người này, Thu Đồng lập tức nổi giận: "Hàn Tiếu, hai người các ngươi cố ý chỉnh ta đúng không?"
"A?" Hàn Tiếu mới vừa vào cửa hiển nhiên không biết rõ tình trạng.