"Hàn Tiếu, ngươi còn giả vờ!" Thu Đồng càng tức giận hơn, nàng cho rằng cái gọi là ma thuật của Hạ Chí thật ra chỉ là Hạ Chí và Hàn Tiếu đã thương lượng từ trước, có ý muốn chỉnh nàng.
"Cái kia… Thu đại tiểu thư, rốt cục ngươi đang nói gì vậy?" Vẻ mặt Hàn Tiếu tràn đầy ngơ ngác.
"Hiện tại ta không muốn nói chuyện với hai người các ngươi!" Thu Đồng nói xong câu đó lại tiếp tục ăn bữa sáng của nàng.
Hàn Tiếu nhìn Thu Đồng, sau đó lại nhìn Hạ Chí, sau đó nhỏ giọng thầm thì: "Ta đã trêu ai ghẹo ai vậy."
Ngáp một cái, Hàn Tiếu lập tức đi về phía một căn phòng khác: "Buồn ngủ chết ta rồi, ta đi ngủ trước một lát, Thu đại tiểu thư, chuyện của ngươi chờ ta tỉnh lại rồi nói tiếp."
Hàn Tiếu đi vào phòng ngã đầu nằm ngủ, thậm chí ngay cả cửa cũng không đóng.
Đợi khi Thu Đồng ăn sáng xong, nhìn vào cửa, Hàn Tiếu đã ngủ rất say từ lâu. Thu Đồng đóng cửa lại, sau đó trừng Hạ Chí: "Ngươi và Hàn Tiếu đã ăn sáng ở ngoài rồi sao?"
"Đồng Đồng, từ sáng sớm nay ta chưa từng nhìn thấy nàng." Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy vô tội.
"Ngươi còn muốn nói bữa sáng là do chính ngươi biến ra?" Thu Đồng hừ một tiếng, "Ta đã đưa chìa khóa cho Hàn Tiếu, chắc chắn vào lúc ta ngủ chưa tỉnh, các ngươi đã bưng điểm tâm vào!"
"Đồng Đồng, nếu như ngươi không tin, ta có thể tiếp tục làm ảo thuật cho ngươi xem." Hạ Chí cười xán lạn, "Nghĩ muốn cái gì sẽ có cái đó."
"Nếu ngươi có thể làm ma thuật thật, vậy khiến một bát hai đĩa kia biến mất đi, ta không muốn rửa chén!" Thu Đồng tức giận nói.
"Tốt." Hạ Chí mỉm cười, sau đó Thu Đồng lại trợn tròn mắt, bát đũa đĩa trên bàn lại có thể biến mất thật sự.
"Ngươi giấu chúng nó đi đâu rồi?" Thu Đồng lập tức gấp gáp, "Ngươi nhanh tìm ra, nếu không sẽ hút chuột gián tới!"
"Đồng Đồng, không thể tìm được đâu, bọn nó đã biến mất rồi." Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy vô tội, ngay sau đó hắn lại chuyển lời, "Đúng rồi, Đồng Đồng, ngươi sợ chuột và gián sao?"
"Ngươi!" Thu Đồng trừng Hạ Chí, "Nếu sau này trong phòng ta có chuột và gián, vậy đó là lỗi của ngươi, đến lúc đó, ta nhất định phải..."
"Ở chung với ta sao?" Hạ Chí cười tủm tỉm tiếp lời.
"Quỷ mới có thể ở chung với ngươi!" Thu Đồng cắn răng, đột nhiên nàng nhớ tới một vấn đề khác, "Này, ta cảnh cáo ngươi, nếu như ngươi dám cố ý thả chuột và gián đến làm ta sợ hãi, ta nhất định sẽ..."
"Sẽ ở chung với ta sao?" Hạ Chí lại ngắt lời Thu Đồng, đưa ra câu hỏi giống như trước.
"Ngươi!" Thu Đồng bị chọc tức, "Lưu manh đáng chết, ngươi đi ra ngoài cho ta!"
"Được rồi, ta đi ra ngoài." Hạ Chí phi nhanh ra khỏi phòng, sau đó lại lập tức đi trở về, "Đồng Đồng, ta lại trở lại rồi."
Thu Đồng nhất thời nghẹn họng nhìn trân trối, này… rốt cuộc đây là loại người gì vậy?
"Quên đi, ta không tức giận với ngươi!" Thu Đồng hít một hơi thật sâu, trong lúc bất chợt, dường như cơn tức trong người nàng đã tiêu tán, bởi vì đột nhiên nàng nghĩ tới tên gia hỏa này vốn luôn hiếm thấy như vậy.
Dừng lại một chút, Thu Đồng còn nói thêm: "Hàn Tiếu đã ngủ, ta cũng không tiện đánh thức nàng, ngươi có biết sau chuyện tối hôm qua, tình huống hiện tại là thế nào không?"
Hiển nhiên Thu Đồng đang cố ý nói sang chuyện khác, hơn nữa, nàng cảm thấy khi Hạ Chí làm chính sự vẫn khá đáng tin, chí ít hắn sẽ không cố ý chọc giận nàng.
"À, chuyện kia đã không còn là vấn đề nữa, sẽ không liên lụy tới ngươi, ngược lại lão bà và nhi tử của Thu Thiên Lương đang tranh giành căn biệt thự. Ừm, ta đã nói cho bọn hắn biết biệt thự là của ngươi." Hạ Chí thuận miệng nói.
"Có người nói Thu Tử Khang vì chuyện Thu Thiên Lương mời sát thủ mà cãi nhau với Thu Thiên Lương, hắn ta cảm thấy chuyện Thu Thiên Lương mời sát thủ giết ta là rất quá mức, có thật không vậy?" Trong lúc bất tri bất giác, sắc mặt Thu Đồng trở nên hờ hững, chẳng qua, hiển nhiên nàng hờ hững không phải vì giận Hạ Chí.
"Tuy Thu Tử Khang là tên củi mục, thế nhưng chuyện này đúng là thật." Hạ Chí gật đầu.
"Vậy ta sẽ không ở căn biệt thự đó nữa, nhưng đó cũng là thứ gia gia để lại cho ta, ta sẽ không bán đi, nếu đã vậy, vậy cứ để Thu Tử Khang ở đó đi." Giọng nói của Thu Đồng có chút trầm thấp, "Ta vốn cho rằng hắn ta cũng phát rồ như Thu Thiên Lương, không nghĩ tới hắn ta còn có chút nhân tính."
Nói đến đây, Thu Đồng nhìn Hạ Chí: "Ngươi cảm thấy như vậy được không?"
Tuy đây vốn là việc nhà của Thu Đồng, nhưng Thu Đồng lại vô thức cảm thấy bản thân cần trưng cầu ý kiến của Hạ Chí một chút.
"Đồng Đồng, ngươi quyết định là tốt rồi." Hạ Chí cười xán lạn, "Hơn nữa có người trông coi nhà giúp ngươi cũng không tồi."
"Ừm, vậy chờ Tiếu Tiếu tỉnh, ta lại để nàng đi xử lý chuyện này." Thu Đồng thở phào nhẹ nhõm.
"Đồng Đồng, không nên quản những chuyện kia, hôm nay là cuối tuần, ngươi không cảm thấy chúng ta nên ra ngoài hẹn hò sao?" Hạ Chí nói rất chân thành.
"Không có hứng thú!" Thu Đồng hừ nhẹ một tiếng.
"Vậy chúng ta ra bờ biển giải sầu đi." Hạ Chí lập tức nói: "Ta có thể lập tức biến ra áo tắm hai mảnh xinh đẹp cho ngươi."
"Nghĩ hay quá nhỉ!" Thu Đồng trừng mắt liếc Hạ Chí, tên lưu manh này không phải muốn nàng mặc áo ngủ hở hang thì cũng muốn nàng mặc áo tắm hai mảnh, nàng mới không để hắn được như nguyện!
Không đợi Hạ Chí nói thêm gì nữa, Thu Đồng lại nói: "Không phải ngươi nói cái gì ngươi cũng có thể biến ra sao? Vậy ngươi biến ra cái điện thoại cho ta!"
"Được, di động!" Trên tay Hạ Chí xuất hiện một chiếc điện thoại di động, đưa cho Thu Đồng.
Một giây sau, điện thoại di động đổ chuông.