Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 298 - Chương 298: Phòng Cháy Phòng Trộm Phòng Bạn Thân (2)

Chưa xác định
Chương 298: Phòng cháy phòng trộm phòng bạn thân (2)

"Vậy để trời cao đi tìm chết đi!" Thu Đồng tức giận nói, gia hỏa này còn tiếp tục nói hươu nói vượn.

"Đồng Đồng, ta đã để ông trời đi chết." Hạ Chí nghiêm trang trả lời, "Bởi vì trời cao nói cho ta biết, tuy hắn ta biết ngươi yêu ta, nhưng dù gì ngươi cũng không hôn ta, cho nên hắn ta vẫn muốn ta tan biến, sau đó, ta để hắn ta đi chết."

Dừng một chút, Hạ Chí lại kề mặt lại gần Thu Đồng hơn một chút: "Đồng Đồng thân yêu, dù là trời cao cũng không thể khiến ngươi thương tâm khổ sở, cho nên ta vừa giết chết trời cao cho ngươi, mà ta, cuối cùng cũng có thể biến từ quỷ thành người. Hiện tại, Đồng Đồng, ngươi có thấy cảm động chút nào không? Có cảm động đến mức muốn hôn ta?"

Thu Đồng lại liếc Hạ Chí, sau đó nàng trực tiếp quay đầu không nhìn hắn nữa. Còn hôn hắn, nàng chỉ muốn đánh hắn!

"Cảm giác khi làm người thật tốt!" Hạ Chí ở đó cảm khái một câu.

Thu Đồng xem như không nghe thấy, đây là loại người gì vậy, thật sự giỏi diễn kịch, sao hắn không đi làm diễn viên đi?

"Ánh sáng mặt trời, bãi cát, mỹ nữ, soái ca, nếu có thêm chút âm nhạc thì quá tuyệt, Đồng Đồng, không thì ngươi hát một bài đi?" Hạ Chí còn nói thêm.

"Không biết hát!" Thu Đồng hừ nhẹ một tiếng.

Dừng một chút, Thu Đồng còn nói thêm: "Ngươi hát đi!"

"Được!" Hạ Chí lại lập tức đồng ý, sau đó vậy mà hắn bắt đầu hát thật: "Ta muốn ngươi ở cùng ta, ngắm rùa biển bơi dưới nước, chậm rãi bò lên bãi cát, đếm lấy từng đóa bọt sóng. Ngươi đừng sợ, ngươi sẽ không cô đơn, ta sẽ luôn ở bên cạnh ngươi, để ngươi mãi vui vẻ..." (Lời bài hát Từng Đóa Bọt Sóng – Nhậm Hiền Tề)

Giọng hát của Hạ Chí không lớn, nhưng tiếng ca của hắn lọt vào tai lại có mùi vị khác biệt, mà bài hát hắn đang hát Thu Đồng đã từng nghe, nhưng nàng không thể không thừa nhận, lúc này hát bài này có vẻ hết sức phù hợp với hoàn cảnh.

"Ta biết sẽ có một ngày, ngươi nhất định sẽ yêu ta..."

Tiếng ca của Hạ Chí quanh quẩn bên tai Thu Đồng, Thu Đồng nhìn biển rộng phía trước, trong lúc bất chợt, sóng biển như bắt đầu cuộn trào mãnh liệt, nhưng trong lúc vô tình, tâm cảnh của nàng lại trở nên bình tĩnh dị thường.

"Thời gian vội vã trôi đi, cũng sẽ không bao giờ trở lại, Đồng Đồng sẽ không bao giờ già, ôi, cho dù là lúc nào đi nữa, ta cũng sẽ là một đại soái ca..." Tiếng ca vẫn còn đang tiếp tục, nhưng cuối cùng ca từ cũng bị Hạ Chí sửa đổi.

Ha ha!

Thu Đồng không nhịn được bật cười, quay đầu liếc Hạ Chí một cái, biết ngay gia hỏa này sẽ không ngoan ngoãn hát theo lời bài hát của người ta, đến lúc này rốt cục hắn cũng đổi lời.

"Đồng Đồng thân yêu, chúng ta cùng tay trong tay, nhảy một bản đi." Rốt cục tiếng ca cũng dừng lại, Hạ Chí đứng lên, vươn một tay, trên mặt lộ ra nụ cười xán lạn.

Thu Đồng lại bắt đầu do dự, giờ khắc này, đúng là nàng muốn đồng ý với hắn thật, tuy thật ra nàng không biết khiêu vũ.

Thu Đồng gần như vươn tay theo bản năng, thế nhưng vừa lúc này, tiếng chuông điện thoại di động lại vang lên, vì vậy, bàn tay vừa đưa ra của Thu Đồng lại đổi thành động tác cầm điện thoại.

Mấy phút đồng hồ sau, Thu Đồng cúp điện thoại: "Tiếu Tiếu gọi điện thoại tới, có một số việc nàng nhất định phải gặp ta thương lượng, chúng ta trở về thôi."

"Đồng Đồng, chúng ta có thể nhảy một bản trước rồi lại trở về." Hạ Chí nói rất chân thành.

"Chính ngươi nhảy đi, ta trở về." Thu Đồng hừ nhẹ một tiếng, cuộc điện thoại đột nhiên của Tiếu Tiếu khiến nàng không còn tâm tình khiêu vũ, hoặc có lẽ là nàng cảm thấy, chuyện như khiêu vũ, bầu không khí đóng vai trò rất quan trọng.

Thu Đồng nói xong cũng đi, mà không ngoài dự liệu của nàng, không tới một phút đồng hồ, Hạ Chí đã sóng vai đi cùng với nàng.

"Rốt cục ta cũng biết ý của câu phòng cháy phòng trộm phòng bạn thân." Hạ Chí hơi buồn bực, "Quả nhiên bạn thân của bạn gái chính là bóng đèn lớn nhất."

Thu Đồng không để ý đến Hạ Chí, chỉ có điều đi một hồi, nàng không nhịn được quay đầu nhìn thoáng qua, bãi biển này đã được định trước sẽ trở thành một đoạn ký ức quan trọng trong sinh mệnh nàng.

Khi trở lại trường trung học phổ thông Minh Nhật, đã bốn giờ chiều, Hạ Chí và Thu Đồng cùng trở lại ký túc xá. Mà vừa vào cửa, Hàn Tiếu đã có chút buồn bực hỏi: "Hai người các ngươi đi đâu hẹn hò vậy?"

"Không phải hẹn hò!" Thu Đồng lập tức nói.

"Được rồi, Thu đại tiểu thư, ngươi cứ tiếp tục không thừa nhận đi." Hiển nhiên Hàn Tiếu không tin.

"Hàn Tiếu, ngươi có thể nói chính sự được không?" Thu Đồng tức giận nói.

"Đồng Đồng, ta dùng máy vi tính của ngươi một chút." Hạ Chí bày ra vẻ mặt xe nhẹ quen đường đi vào phòng ngủ của Thu Đồng, sau đó lấy một cái laptop từ bên trong ra, khởi động máy, sau đó không ngừng điền mật mã vào.

Thu Đồng nhất thời ngẩn người, tên hỗn đản này còn biết cả mật mã máy vi tính của nàng, rõ ràng nàng chưa từng nói cho hắn!

Hàn Tiếu lại bày ra vẻ mặt quả nhiên là thế, rõ ràng hai người đã ở chung, còn nhất định phải giả vờ không quen.

"A? Cái này còn có chút phiền toái thật." Lúc này Hạ Chí lại lầm bầm lầu bầu một câu.

"Phiền toái gì?" Thu Đồng không nhịn được hỏi, nàng có chút kinh ngạc, gia hỏa này cũng có lúc gặp phiền phức?

"Việc bán đấu giá danh ngạch lớp thiên tài, Trần Thiên Thành vừa ra giá thêm, giá cả rất có thành ý." Hạ Chí trả lời: "Vấn đề chính là, bây giờ còn một người cũng rất có thành ý, thậm chí ngay cả ta cũng cảm thấy hơi khó có thể quyết định."

Bình Luận (0)
Comment