Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 300 - Chương 300: Dùng Toàn Bộ Gia Sản Của Hắn Ta Ra Giá (2)

Chưa xác định
Chương 300: Dùng toàn bộ gia sản của hắn ta ra giá (2)

"Cái gì? Quan Vũ đã chết?" Thu Đồng không nhịn được lên tiếng kinh hô.

"Căn cứ tin tức, đúng là hắn ta đã chết rồi, chỉ có điều không chắc Quan Vũ này có phải thổ hào Quan Vũ không." Hàn Tiếu gật đầu.

"Ngươi nhanh nghĩ biện pháp xác nhận một chút." Thu Đồng quay đầu nhìn về phía Hạ Chí.

"Là cùng một người." Hạ Chí nhẹ nhàng gật đầu, "Đồng Đồng, Quan Tiểu Nguyệt sắp thành học sinh lớp thiên tài."

"Vậy nhi tử của Trần Thiên Thành thì sao, chẳng lẽ từ bỏ?" Thu Đồng không nhịn được hỏi.

"Thu, thật ra lớp thiên tài vốn còn hai ghế trống." Hạ Chí thuận miệng nói.

"Nhưng trước đó ngươi nói chỉ bán đấu giá một chỗ." Thu Đồng hơi nhíu mày, "Liệu có người nào đứng ra chất vấn không?"

"Đồng Đồng, ngươi phải nhớ kỹ một câu, địa bàn của ta do ta làm chủ, chúng ta muốn làm gì là tự do của chúng ta." Hạ Chí cười nhạt một tiếng, "Người khác nói gì, chúng ta không cần quan tâm."

"Thế nhưng hiện tại Quan Vũ đã chết, việc ra giá này còn hữu hiệu sao?" Thu Đồng có chút nghi ngờ, hơn nữa, cuối cùng nàng vẫn có cảm giác chuyện này có chút không bình thường. Hai giờ trước Quan Vũ mới ra giá, sau đó, nửa giờ trước, Quan Vũ lập tức bị tai nạn giao thông, có phải chuyện này quá trùng hợp rồi không?

"Đồng Đồng, thật ra ta không quá muốn Quan Tiểu Nguyệt này đến học trường chúng ta." Hạ Chí đứng dậy, "Nhưng ta không cách nào cự tuyệt một người đã chết, vì thế ta không thể làm gì khác hơn là cố mà làm."

"Ngươi lại định đi đâu?" Thu Đồng có chút buồn bực, gia hỏa này đã đứng dậy, nhìn như hắn chuẩn bị rời đi.

"Tới sân bay." Hạ Chí nói xong câu đó liền xoay người rời khỏi ký túc xá của Thu Đồng.

Thu Đồng ù ù cạc cạc, đột nhiên gia hỏa này tới sân bay làm gì?

"Thu đại tiểu thư, bạn trai ngươi cả ngày thần bí hề hề." Hàn Tiếu không nhịn được nói.

"Hắn là cả ngày thần kinh mới đúng." Thu Đồng hừ nhẹ một tiếng.

"Đến hiện tại ta vẫn chưa thể nghĩ ra, vì sao danh ngạch lớp thiên tài của trường các ngươi lại có thể đấu ra giá cả ngoại hạng như vậy?" Hàn Tiếu luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng, chuyện này cũng quá không thể tưởng tượng nổi.

"Ngươi chớ nhìn ta, ta cũng đang nghĩ mãi mà không ra đây." Trong lời nói của Thu Đồng ít nhiều gì cũng có chút bất đắc dĩ.

"A? Hạ đại soái ca nhà các ngươi vừa công bố kết quả đấu giá trên diễn đàn Minh Nhật." Hiển nhiên Hàn Tiếu đang lướt diễn đàn, sau đó nàng lại thấy một thông báo vừa được phát ra.

"Việc đấu giá danh ngạch lớp thiên tài đã kết thúc, hai học sinh phía dưới sắp thành học sinh mới của lớp thiên tài: Trần Kỳ, Quan Tiểu Nguyệt." Toàn bộ thông báo chỉ có vài chữ như vậy, mà những người thấy thông báo này, chuyện đầu tiên họ quan tâm không phải là vì sao lại có hai người, mà là, Quan Tiểu Nguyệt là ai?

Mọi người đều biết Trần Kỳ là nhi tử của Trần Thiên Thành, nhưng Quan Tiểu Nguyệt này lại không phải người mà ai ai cũng biết, vì thế, lập tức có rất nhiều người bắt đầu tìm kiếm tư liệu về Quan Tiểu Nguyệt.

Trên web còn có không ít tư liệu về Quan Tiểu Nguyệt, nguyên nhân rất đơn giản, từ lúc vào nhà trẻ, Quan Tiểu Nguyệt đã có vẻ tương đối bất hảo, thường xuyên náo ra tin tức. Mà từ tiểu học đến trung học cơ sở, chỉ riêng việc đốt sách trong lớp, vị Quan tiểu thư này đã đốt rất nhiều lần, nàng còn có lần tự xưng không cẩn thận mà đốt tóc của bạn học, cũng may không tạo thành tai nạn quá lớn gì.

Thiên kim nhà giàu, thiếu nữ có vấn đề, phú nhị đại sa ngã, những xưng hào này đều từng xuất hiện trên người Quan Tiểu Nguyệt. Mãi đến hai năm trước, nàng bị đưa ra nước ngoài du học, rốt cục tin tức mới ít đi một chút. Nhưng cho dù nàng ở nước ngoài nàng cũng từng gây ra vài tin tức, tỷ như trong lúc đua xe bị tai nạn giao thông, có người nói thiếu chút nữa đã bị giam.

"Quan Tiểu Nguyệt trông còn rất xinh đẹp!"

"Đẹp chỗ nào? Còn kém xa Mạc Ngữ."

"Không so với Mạc Ngữ, thì nàng có thể tính là mỹ nữ."

"Cho dù không so với Mạc Ngữ, lớp thiên tài cũng không thiếu nữ sinh xinh đẹp hơn nàng."

"Không tính là xinh đẹp, nhưngăn mặc tương đối lộ..."

"Không sai, nhìn thật hấp dẫn."

Trong diễn đàn Minh Nhật đã có không ít người bắt đầu thảo luận về Quan Tiểu Nguyệt, ngược lại, nhi tử của thủ phủ Trần Kỳ dường như không được người để ý.

4:30, sân bay quốc tế Thanh Cảng.

Chuyến bay từ Mỹ vừa hạ cánh 10 phút trước, lúc này, không ít hành khách đang đi ra khỏi thông đạo, mà trong số những hành khách này có một thiếu nữ thoạt nhìn mười bảy mười tám tuổi. Thiếu nữ này có thể tính là xinh đẹp, quần jean hở rốn thêm áo lót ngắn, trông có vẻ hơi lộ liễu. Môi nàng rất đỏ, hiển nhiên đã được tô son, cặp mắt nhìn như mắt gấu trúc, cũng không phải do ngủ không ngon, mà là vì kiểu trang điểm mắt khói tạo ra. Nàng kéo một chiếc vali nhỏ, vừa đi vừa tìm trong đám người, chỉ có điều, rất hiển nhiên, nàng chưa tìm được người nàng muốn tìm.

Thiếu nữ lấy điện thoại di động từ trong túi ra, hiển nhiên nàng đang chuẩn bị gọi điện thoại, nhưng vào lúc này, có một giọng nói vang lên: "Quan Tiểu Nguyệt, bên này."

Thiếu nữ này chính là Quan Tiểu Nguyệt, nàng theo tiếng thấy được một nam nhân trẻ tuổi cao lớn anh tuấn, trên mặt nàng lộ ra biểu tình mê hoặc, nhưng nàng vẫn đi về phía nam nhân trẻ tuổi này.

"Tứ ca, phụ mẫu ta đâu?" Hiển nhiên Quan Tiểu Nguyệt cũng quen biết nam nhân trẻ tuổi này, "Bọn hắn đã nói sẽ tới đón ta, vì sao ta không thấy được bọn hắn?"

"Thiếu Nguyệt, phụ mẫu ngươi bị một vài chuyện làm trễ nãi, để ta tới đón ngươi." Nam nhân trẻ tuổi kia ôn hòa nói, "Đi thôi, chúng ta về nhà trước, về nhà rồi lại nói."

"Lại gạt ta!" Quan Tiểu Nguyệt lầm bầm một câu, có vẻ hơi không vui, nhưng nàng vẫn kéo vali đi về phía trước, hiển nhiên nàng tin lời của nam nhân trẻ tuổi này.

Chỉ là mới đi vài bước, Quan Tiểu Nguyệt lại bị người cản lại.

Bình Luận (0)
Comment