Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 304 - Chương 304: Chỉ Là Hiện Tại Ta Rất Rảnh Rỗi (2)

Chưa xác định
Chương 304: Chỉ là hiện tại ta rất rảnh rỗi (2)

"Quan tiểu thư, ta tới phòng vệ sinh với ngươi." Lúc này Tequila lại mở miệng nói, mà cùng lúc ấy, trong lòng nàng còn có chút bất ngờ, bởi vì nàng thật không ngờ tới Hạ Chí lại có thể suy xét chu đáo như vậy.

"Cảm ơn Long cảnh quan." Quan Tiểu Nguyệt gật đầu, sau đó nàng đi về phía toilet cách đó không xa.

Bốn phía lập tức trở nên an tĩnh lại, mà khí tức lạnh như băng trên người Hạ Mạt khiến mọi người vô thức cách nàng khá xa. Cứ việc nàng xinh đẹp gợi cảm, nhưng tựa như không người nào dám tiếp cận, cho tới bây giờ, chỉ có Hạ Chí dám đi tới bên người nàng, đứng sóng vai với nàng.

"Ta nhớ ta không báo cảnh sát." Hạ Chí thản nhiên nói, giọng nói của hắn cũng không lớn, chỉ có Hạ Mạt có thể nghe.

"Ta đang canh chừng ngươi." Giọng điệu của Hạ Mạt vẫn lạnh băng như cũ, giọng nói cũng trở nên nhỏ hơn.

"Không phải trong tay ngươi còn một vụ án sao?" Hạ Chí còn nói thêm.

"Không cần ngươi quan tâm!" Hạ Mạt hừ nhẹ một tiếng.

"Có người nào nói cho ngươi biết, ngươi không nên mang giày cao gót ra khỏi cửa không?" Đột nhiên Hạ Chí đổi trọng tâm câu chuyện.

Cũng không phải lần nào ra ngoài Hạ Mạt cũng mang giày cao gót, nhưng lần này, đúng là nàng mang thật, điều này cũng khiến nàng có vẻ rất cao, thoạt nhìn lại có thể cao hơn Hạ Chí không ít, không hề nghi ngờ, nàng cao như vậy có thể mang tới áp lực rất lớn cho người khác.

"Hiện tại ngươi thích xen vào việc của người khác như thế sao?" Hạ Mạt lại hừ lạnh một tiếng.

"Không, chỉ là hiện tại ta rất rảnh rỗi." Hạ Chí cười nhạt một tiếng.

Hạ Chí và Hạ Mạt nhỏ giọng nói chuyện phiếm, Trương Long đứng bên cạnh lại cảm thấy trong lòng không thoải mái, hắn ta lại một lần nữa cảm thấy giữa Hạ Chí và Hạ Mạt có vấn đề, hắn ta đã từng hoài nghi hai người là anh em, trên thực tế, hắn ta thật sự hy vọng hai người là anh em, thế nhưng trực giác nói cho hắn ta biết, hai người tuyệt đối không phải anh em.

"Quan Vũ dùng bao nhiêu tiền để đưa nữ nhi của hắn ta vào lớp ngươi?" Hạ Mạt mở miệng hỏi.

"Toàn bộ gia sản của hắn ta, xấp xỉ mười mấy ức." Hạ Chí cũng không giấu giếm.

"Chút tiền như vậy đáng để ngươi đích thân ra tay bảo vệ nàng?" Trong giọng điệu của Hạ Mạt như có một tia trào phúng, nếu đổi lại người khác nghe thấy những lời nàng nói, nhất định sẽ cảm thấy bản thân mình nghe lầm, mười mấy ức, thế mà vào miệng nàng lại biến thành chút tiền như vậy?

"Hoặc là không làm, hoặc đã làm thì phải làm được tốt nhất." Hạ Chí thản nhiên nói: "Không liên quan tới tiền."

Hạ Mạt không thèm nhắc lại, nàng đã thấy Tequila đi ra, mà theo Tequila là một thiếu nữ mặc váy đồng phục học sinh, tuy mỗi người đều biết thiếu nữ này hẳn là Quan Tiểu Nguyệt, nhưng lúc này thấy nàng, bọn họ vẫn cảm thấy có chút khó có thể tin, đây thật sự là Quan Tiểu Nguyệt sao?

Thiếu nữ có mái tóc suôn, khuôn mặt rất sạch sẽ, lại mặc bộ váy đồng phục vừa người này, và Quan Tiểu Nguyệt vừa trang điểm kiểu khói lại thêm bộ đồ hở rốn trước kia, thoạt nhìn cứ như hai người. Mà thấy dòng chữ trường trung học phổ thông Minh Nhật tương đối rõ ràng trên bộ đồng phục, mọi người đều cảm thấy đây mới là một học sinh cấp ba chân chính, Quan Tiểu Nguyệt trước đó hệt như đám tiểu thái muội (1) trong xã hội.

(1) Tiểu thái muội: ý chỉ mấy thiếu nữ cư xử không đúng mực, ngang ngược, hư hỏng, thích làm chị đại.

Có lẽ thứ giống với lúc trước chỉ có cặp mắt còn đang sưng đỏ. Quan Tiểu Nguyệt đeo cặp sách đi tới trước mặt Hạ Chí, sau đó, nhẹ nhàng lên tiếng chào: "Hạ lão sư."

Trong toilet, thấy quần áo và lược thậm chí còn có cả nước tẩy trang trong túi sách, thiếu chút nữa Quan Tiểu Nguyệt đã lại khóc lên, bởi vì đột nhiên nàng ý thức được một việc, dường như hiện tại, chỉ có vị lão sư vừa gặp lần đầu này thật sự đang quan tâm nàng. Mà khi nàng tẩy rửa khuôn mặt mình, đổi y phục xong, nhìn lại bản thân mình trong gương, dường như trong lúc bất chợt Quan Tiểu Nguyệt đã thành thục hơn rất nhiều.

Nàng lớn lên trong sự cưng chiều của phụ mẫu, nhưng chỉ số IQ của nàng vẫn rất cao, nàng không đần độn, rất nhiều chuyện, nàng không dám suy nghĩ, nhưng không có nghĩa là nàng nghĩ mãi mà không rõ. Nàng không biết rốt cuộc đã có chuyện gì phát sinh, nhưng sự tỉ mỉ của vị lão sư này khiến nàng có thể lấy bộ dạng sạch sẽ như vậy đi gặp cha mẹ lần cuối, đủ để nàng tín nhiệm hắn càng nhiều hơn.

"Đi thôi." Giọng điệu của Hạ Chí rất bình tĩnh, sau đó hắn xoay người rời đi.

Quan Tiểu Nguyệt đeo cặp sách, kéo vali, theo thật sát phía sau Hạ Chí, mà những người khác cũng bắt đầu hành động, cuối cùng hình thành một đại đội, khiến không ít người không rõ chân tướng cho rằng Hạ Chí là đại minh tinh gì đó.

Mấy phút đồng hồ sau, Hạ Chí đi ra khỏi sân bay, mà Tequila đã chạy trước vài bước: "Hạ lão sư, xe cảnh sát ở bên kia."

"Gặp ở cục cảnh sát." Hạ Chí lại nói với Tequila một câu, sau đó đi về phía một chiếc taxi, cuối cùng hắn theo Quan Tiểu Nguyệt cùng lên chiếc taxi này.

"Nhanh, bọn hắn chạy, bọn hắn chạy!" Lưu Phương Phương vội vã hô to lên.

Đáng tiếc, không ai để ý tới nàng.

Mấy phút đồng hồ sau, khi taxi vừa lên đường cao tốc, Hạ Chí lại mở miệng: "Quan Tiểu Nguyệt, ta nghĩ có chuyện ta phải nói cho ngươi, hiện tại ngươi không chỉ mất đi phụ mẫu, ngươi còn mất tất cả gia sản."

"Cẩn thận!" Thế nhưng đột nhiên Quan Tiểu Nguyệt lại kinh hô một tiếng, "Xe, bên kia có xe!"

Ngay trong tiếng kêu sợ hãi của Quan Tiểu Nguyệt, hai chiếc xe việt dã đã đuổi theo taxi, sau đó gần như cùng lúc đó, bọn họ cùng tông về phía taxi!

Bình Luận (0)
Comment