Rất nhanh Quan Tiểu Nguyệt đã đăng nhập vào diễn đàn Minh Nhật, mà nàng lập tức phát hiện, vậy mà trên diễn đàn lại đang thảo luận về nàng. Mà truy tìm căn nguyên, Quan Tiểu Nguyệt bắt đầu biết được chuyện đấu giá danh ngạch lớp thiên tài, còn biết vậy mà thủ phủ Trần Thiên Thành cũng tham gia đấu giá, mà nàng cũng biết, tất cả đều do Hạ lão sư bên cạnh nàng làm ra. Mà tiếp theo, nàng cũng bắt đầu biết được càng nhiều về Hạ Chí, đồng thời, đương nhiên nàng cũng biết Thu Đồng, biết Mạc Ngữ, thậm chí nàng cũng nhìn thấy đoạn video Hạ Chí và Thu Đồng khiêu vũ trong mưa bom bão đạn. Một màn kia không chỉ có mỹ lệ, còn có chấn động!
Thời gian nửa tiếng trôi qua rất nhanh, chút thời gian này không đủ cho Quan Tiểu Nguyệt hiểu rõ tất cả, nhưng nàng đã có thể xác định một việc, đúng là trường trung học phổ thông Minh Nhật hiện tại hoàn toàn khác với trường trung học phổ thông Minh Nhật trong ấn tượng của nàng, mà ngay lúc này đây, Quan Tiểu Nguyệt lại phát hiện, nàng thực sự có chút kỳ vọng với trung học phổ thông này.
"Đến cục cảnh sát." Đúng lúc này, taxi ngừng lại, Quan Tiểu Nguyệt cũng cất điện thoại di động, nghĩ đến bản thân sắp nhìn thấy phụ mẫu, trong lòng Quan Tiểu Nguyệt lại không nhịn được mà cảm thấy bi thương, nhưng nàng nỗ lực không để bản thân mình biểu hiện ra ngoài.
Quan Tiểu Nguyệt đưa mắt nhìn Hạ Chí, nàng biết Hạ lão sư nói không sai, nàng nên thành thục, cứ việc nàng còn chưa biết phải thế nào mới có thể tính là thành thục chân chính, nhưng chí ít nàng biết nàng nên học cách thành thục, mà nàng cũng biết, chỉ bi thương là không cách nào giải quyết vấn đề.
Cách đó không xa có mấy chiếc xe cảnh sát ngừng lại, Hạ Mạt đang cưỡi trên Halley, những người khác thì đang từ trên xe cảnh sát xuống, hiển nhiên thời gian đến của song phương là xấp xỉ nhau.
Lúc này, Quan Sơn Quan Hà Lưu Phương Phương cũng đều xuống từ xe cảnh sát, bọn hắn cũng không lái xe của mình tới đây, nhưng nhìn mấy chiếc xe sang trọng cách đó không xa, hiển nhiên có người đã lái xe của bọn hắn đi theo.
Ba người đều nhìn về phía Quan Tiểu Nguyệt, trong mắt như đều có chút quái dị.
"Quan Tiểu Nguyệt còn sống, đã khiến các ngươi thất vọng rồi." Hạ Chí nhìn ba người, thản nhiên nói: "Với các ngươi, chuyện này là chuyện tốt, bởi vì hiện tại các ngươi chỉ thấy thất vọng, mà sau đó, các ngươi sẽ tuyệt vọng."
"Hạ Chí, ngươi không nên ở đó nói hươu nói vượn!" Lưu Phương Phương có chút tức giận.
Hai người Quan Sơn Quan Hà cũng đều có chút tức giận nhìn Hạ Chí, nhưng lại không nói lời nào.
"Bao nhiêu tiền?" Hạ Chí lại không để ý tới Lưu Phương Phương, chỉ nhìn về phía tài xế taxi, hờ hững hỏi.
"Quên đi, không cần tiền, đại nạn không chết tất có hậu phúc." Tài xế phất phất tay, sau đó bày ra dáng vẻ chuẩn bị lái xe rời đi.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên Hạ Chí lại mở cửa xe, bỗng nhiên vươn tay, nắm lấy tài xế xe taxi, kéo hắn ta từ trong xe ra.
"Ngươi sai rồi, đại nạn không chết chưa chắc đã có hậu phúc." Giọng nói của Hạ Chí đột nhiên trở nên lạnh lẽo.
Đám cảnh sát bốn phía còn cả những người khác đều ngẩn người, thằng này lại muốn làm gì? Ngay cả Quan Tiểu Nguyệt cũng có chút buồn bực, Hạ lão sư này lại bị sao nữa?
"Ngươi, ngươi muốn làm gì?" Tài xế xe taxi có chút kinh hoảng, cũng có chút tức giận.
Hạ Chí trực tiếp tiện tay quăng tài xế xe taxi ra, tài xế xe taxi vẽ ra một đường vòng cung trên không trung, sau đó rơi ngay xuống trước mặt Tequila.
"Còng tay lại, đây là sát thủ." Hạ Chí thản nhiên nói: "Súng ngay phía dưới chỗ điều khiển."
"Nhanh còng tay lại!" Tequila không chút do dự, lập tức lệnh cho hai cảnh sát bên cạnh.
Hai cảnh sát này phản ứng rất nhanh, vội vàng nhào tới đè lên tài xế xe taxi, sau đó vặn ngược hai tay của hắn ta, lấy còng ra, lập tức còng tay lên.
Mặt khác cũng có hai cảnh sát nhanh chóng chạy về phía taxi, bắt đầu lục lọi khu điều khiển xe, không bao lâu đã có một cảnh sát mang bao tay cầm một khẩu súng, giơ lên cao cao: "Tìm được súng!"
Đó là một khẩu súng lục được trang bị ống giảm thanh, dù là người thường, chỉ cần thường xuyên xem điện ảnh đều sẽ biết, loại súng lục này vốn được dùng để ám sát người. Mà việc này gần như khiến ánh mắt mỗi người nhìn về phía Hạ Chí trở nên không giống với lúc trước, đây chỉ là lão sư thật sao?
"Thích thể hiện!" Hạ Mạt cũng đang hừ nhẹ một tiếng, giẫm lên giày cao gót đi về phía trong cục cảnh sát.
Có mấy cảnh sát vẻ mặt cổ quái, Hạ Mạt đang nói Hạ Chí thích khoe khoang làm náo động sao? Nhưng vị Hạ cảnh quan này, đã xinh đẹp lại còn ăn mặc gợi cảm như vậy, dường như càng dễ gây náo động hơn.
"Nàng nói ta yêu tiền mặt (1)." Hạ Chí lại nói một câu, sau đó nhìn về phía Quan Tiểu Nguyệt, "Đi thôi, chúng ta đi vào."
(1) Hiện là từ nhiều nghĩa, ở đây nó có thể mang nghĩa thể hiện, cũng có thể là tiền mặt hoặc hiện tại, xuất hiện.
Hạ Chí và Quan Tiểu Nguyệt đi vào cục cảnh sát, mà ở trường trung học phổ thông Minh Nhật, Thu Đồng đang lên mạng, không phải nàng xem tin tức mà nàng mua đồ.
"Thu đại tiểu thư, ngươi đang định mua điện thoại di động sao?" Hàn Tiếu nhích tới gần, liếc một chút, sau đó nàng lại chút ngạc nhiên hỏi.
"Tên hỗn đản Hạ Chí kia vẫn luôn không chịu tự mua điện thoại di động!" Thu Đồng vừa nghĩ tới chuyện này lại buồn bực, nhưng hết lần này tới lần khác nàng lại cảm thấy bản thân không thể tách rời khỏi hắn, thường xuyên cần tìm hắn.
"À, ta nói Thu đại tiểu thư, ngươi đối xử với hắn cũng không tồi chút nào, lại có thể chọn từ chiếc đắt nhất." Hàn Tiếu nhìn hình ảnh, "A, Lamborghini không phải xe sao? Sao còn có loại di động này?"
"Ta mới không mua điện thoại di động tốt cho hắn." Đột nhiên dường như Thu Đồng hơi hưng phấn, "Ta đã nghĩ ra nên mua loại điện thoại gì cho hắn!"