Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 330 - Chương 330: Lĩnh Giấy Hôn Thú Không Cần Tiền (2)

Chưa xác định
Chương 330: Lĩnh giấy hôn thú không cần tiền (2)

Nam hài tử cao gầy, ngoại hình không tồi, nữ hài tử cũng có thể tính là xinh đẹp, cũng hơi gầy, mà trên mặt nàng còn tràn đầy lo lắng và thấp thỏm.

Thấy Hạ Chí và Thu Đồng đi ra, nam hài vội vàng dùng tay thọt nữ hài, nữ hài quay đầu thấy Thu Đồng, trên mặt rốt cục cũng lộ ra vẻ vui mừng, sau đó nàng lại vội vàng đi về phía Thu Đồng.

"Ngươi nói ngươi là biểu muội ta?" Thu Đồng đi thẳng vào vấn đề, không đợi nữ hài tử mở miệng, nàng đã trực tiếp hỏi.

"Đúng vậy, ta… ta nghĩ hẳn ta là biểu muội của tỷ (1)." Nữ hài tử hơi bất an, "Ta tên Tôn Mai, phụ thân ta tên Tôn Bình, mà có phải mẫu thân tỷ tên Tôn Tĩnh không? Phụ thân ta là đệ đệ của mẫu thân tỷ, ta không phải kẻ lừa gạt, thật, tỷ có thể điều tra."

(1) Bên Trung, anh em bên nội sẽ dùng đường – đường ca đường tỷ đường muội đường đệ… bên ngoại sẽ dùng biểu, biểu ca biểu tỷ biểu đệ biểu muội…

Thu Đồng nhìn nữ hài tự xưng Tôn Mai, trong đôi mắt xinh đẹp vẫn tràn đầy nghi ngờ như cũ, đúng là mẫu thân nàng tên Tôn Tĩnh, nhưng đây là lần đầu tiên nàng nghe được cái tên Tôn Bình này. Ngay cả lúc mẫu thân nàng qua đời, người được xưng là cữu cữu này cũng chưa từng xuất hiện, hiện tại, biểu muội nàng lại đột nhiên xuất hiện, điều này khiến Thu Đồng luôn cảm thấy có điểm gì là lạ.

Quay đầu nhìn về phía Hạ Chí, Thu Đồng nhẹ giọng hỏi: "Có phải thật vậy không?"

Hiện tại Thu Đồng cũng không có thời gian đi thăm dò, mà nàng tin tưởng hẳn Hạ Chí có thể biết rõ, bởi vì rõ ràng gia hỏa này đã sớm điều tra rõ ràng chuyện trong nhà nàng.

"Đồng Đồng, dựa theo mặt huyết thống, đây đúng là biểu muội ngươi thật." Lúc này, Hạ Chí mở miệng, " Tựa như từ trên mặt huyết thống, Thu Thiên Lương cũng là phụ thân ngươi."

"Lời này của ngươi là có ý gì?" Thu Đồng hơi nhíu mày, "Ngươi muốn nói, người biểu muội này của ta cũng không phải người tốt?"

"Cũng không phải vậy, biểu muội này của ngươi còn rất đàng hoàng." Hạ Chí lắc đầu, "Chẳng qua, Đồng Đồng thân yêu, cho tới bây giờ, mẫu thân và gia gia ngươi đều chưa từng nhắc tới người cữu cữu kia của ngươi, hiển nhiên là có nguyên nhân."

"Có phải ngươi biết nguyên nhân?" Trong khoảng thời gian này, Thu Đồng đã bắt đầu cảm thấy tin tưởng Hạ Chí không gì không biết.

"Đồng Đồng thân yêu, nếu như ngươi muốn biết, như vậy ta sẽ biết." Hạ Chí nghiêm trang nói.

"Trước tiên để ta hỏi xem nàng tìm ta làm gì." Thu Đồng cũng không quá muốn đào móc chuyện xưa của mẫu thân, đối với nàng, đó là một câu chuyện cũ không được hay ho cho lắm.

Nhìn về phía Tôn Mai, Thu Đồng lại cao giọng nói: "Ngươi tìm ta có chuyện gì?"

"Ta… ta cũng biết ta làm vậy có chút đường đột, thật ra, cũng chỉ tối hôm qua ta mới biết được tỷ là biểu tỷ của ta, lúc đầu ta không định đến, phụ thân ta cũng không để ta đến, thế nhưng… thế nhưng ta chỉ có thể tìm tỷ." Vẻ mặt Tôn Mai tràn đầy bất an, "Ta biết nếu hiện tại ta nói ra mục đích của mình, tỷ nhất định sẽ khinh thường ta, nhưng ta thật không còn biện pháp nào khác..."

"Ngươi vẫn nên trực tiếp nói vào trọng tâm đi." Thu Đồng ngắt lời Tôn Mai, nhưng thật ra nàng đã có thể mơ hồ đoán được ý đồ của Tôn Mai.

"Cái kia… xin lỗi, biểu tỷ, ta… ta tới để vay tiền." Giọng nói của Tôn Mai trở nên nhỏ đi, dường như việc mở miệng vay tiền có chút khó khăn với nàng.

Thu Đồng hơi nhíu mày, quả nhiên nàng đoán không sai, Tôn Mai thực sự tới vì tiền.

Thật ra chuyện này cũng không có kì lạ, thân thích hoặc bạn bè nhiều năm không liên lạc đột nhiên xuất hiện, thông thường đều có mục đích khác, mà một người có tiền đột nhiên xuất hiện thân thích, vậy trên cơ bản cũng là vì tiền.

Nhưng nghiêm túc mà nói, Thu Đồng cũng không phải người đột nhiên có tiền, trong nhà nàng vẫn luôn có tiền, nhưng mãi tới hiện tại thân thích của nàng mới xuất hiện cũng có chút không được bình thường. Hơn nữa, trên thực tế, ấn tượng đầu tiên của nàng với Tôn Mai cũng không tệ lắm, huống chi Hạ Chí cũng đã nói biểu muội này của nàng tương đối thành thật.

"Hiện tại ngươi rất cần tiền sao?" Rốt cục Thu Đồng cũng hỏi một câu.

"Biểu… biểu tỷ, phụ thân ta… phụ thân ta đang ở bệnh viện, phụ thân ta sắp chết, bị ung thư, bác sĩ nói nếu điều trị bằng phương pháp hóa trị cộng thêm giải phẫu có thể kéo dài thêm mấy năm tuổi thọ, nhưng cả quá trình trị liệu cần ít nhất cũng mấy chục vạn, nhưng ta vốn không có tiền, phụ thân ta muốn ta đưa hắn về nhà, nhưng ta không thể trơ mắt nhìn hắn chết đi… Tối hôm qua chúng ta ở bệnh viện, trong lúc xem truyền hình, phụ thân ta nhìn thấy tỷ trên tivi, đột nhiên nói, nhìn đi, Tiểu Mai, đó là biểu tỷ ngươi..." Tôn Mai nghẹn ngào nói, "Biểu tỷ, xin lỗi, không phải ta muốn tới đòi tiền tỷ, nhưng ta thực sự không biết bản thân còn có thể làm gì khác để cứu phụ thân ta..."

Đối với Tôn Mai, đột nhiên biết mình có một biểu tỷ rất có tiền, hệt như trong tuyệt vọng nhìn thấy ánh rạng đông, tuy cơ hội mịt mù nhưng nàng vẫn muốn thử một chút, dù sao thì nàng cũng không còn biện pháp nào khác thật.

"Cần bao nhiêu tiền?" Lúc này Thu Đồng lại ngắt lời Tôn Mai.

"Bác sĩ nói thời kỳ đầu phải chuẩn bị hai mươi vạn, nhưng toàn bộ quá trình, cần ít nhất cũng phải năm mươi vạn." Tôn Mai trả lời: "Biểu tỷ, nếu tỷ không tin, ta có thể dẫn tỷ tới bệnh viện, còn có, sau này khi ta tốt nghiệp ra ngoài làm việc, ta sẽ trả tiền lại cho tỷ."

"Thật ra ta có thể cho ngươi một trăm vạn." Đột nhiên Hạ Chí lại tiếp lời, "Chẳng qua, ngươi phải đồng ý một điều kiện của ta."

Bình Luận (0)
Comment