Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 331 - Chương 331: Ta Vẫn Luôn Tùy Hứng Như Vậy (1)

Chưa xác định
Chương 331: Ta vẫn luôn tùy hứng như vậy (1)

"A? Điều kiện gì?" Tôn Mai nhìn về phía Hạ Chí, vô thức hỏi.

Trước khi tới đây, Tôn Mai đã tìm hiểu hết thông tin về Thu Đồng trên web, hiển nhiên là nàng cũng hy vọng bản thân có thể hiểu biết nhiều hơn về vị biểu tỷ này, mà đương nhiên Tôn Mai cũng nhìn thấy hình của Hạ Chí trên mạng, biết hắn là bạn trai của Thu Đồng.

Thu Đồng cũng đưa mắt nhìn Hạ Chí, gia hỏa này lại đang muốn làm gì vậy?

Chẳng qua, Thu Đồng cũng không nói gì, nàng tin tưởng Hạ Chí đột nhiên mở miệng như vậy là có nguyên nhân.

"Điều kiện rất đơn giản, ta cho ngươi một trăm vạn, ngươi cầm một trăm vạn rời đi, không cần lo cho phụ thân ngươi." Rất nhanh Hạ Chí đã nói ra điều kiện, mà hiển nhiên, điều kiện này nằm ngoài dự liệu của những người khác ở đây.

Tôn Mai vốn còn lo lắng Hạ Chí sẽ có ý đồ bất lương gì đó, mà Thu Đồng cũng không cho rằng Hạ Chí sẽ có ý đồ gì với biểu muội nàng, nhưng nàng cũng không nghĩ tới Hạ Chí lại đề xuất điều kiện kỳ quái như vậy.

"Cái kia… Biểu… biểu tỷ phu, ta còn chưa rõ ý của ngươi." Tôn Mai cảm thấy đầu óc mình có chút hỗn loạn.

"Được rồi, tiếng biểu tỷ phu này của ngươi khiến ta rất vui." Trên mặt Hạ Chí lộ ra nụ cười nhàn nhạt, "Vậy ta sẽ nói rõ hơn một chút cho ngươi, ta có thể cho ngươi một trăm vạn, thế nhưng ta chỉ cho bản thân ngươi, không phải để ngươi mang đi chữa bệnh cho phụ thân ngươi. Ừm, một trăm vạn hơi ít, như vậy đi, ta cho ngươi một ngàn vạn, ngươi cầm một ngàn vạn này, lập tức đi mua vé máy bay trực tiếp biến mất, không nên tiếp tục xuất hiện trước mặt phụ thân ngươi nữa. Hiện tại ngươi đã hiểu rõ chưa?"

"Đã hiểu rõ." Nét mặt Tôn Mai tràn đầy ảm đạm, sau đó nàng nhìn về phía Thu Đồng, "Biểu tỷ, ngươi… ngươi cũng có ý như vậy sao?"

"Ta không phản đối cách làm của hắn." Thu Đồng trả lời.

Mặc dù nàng cũng không biết rõ vì sao Hạ Chí lại làm như vậy, nhưng Thu Đồng lựa chọn tin tưởng Hạ Chí, đây vốn không phải ý của nàng, nhưng nàng cũng sẽ không phản đối.

"Cảm ơn biểu tỷ và biểu tỷ phu, vậy ta đi đây." Thoạt nhìn, vẻ mặt Tôn Mai có hơi thất vọng, nói xong, nàng lại xoay người chuẩn bị rời khỏi.

"Tôn Mai, ngươi không cần tiền nữa sao?" Một người kéo Tôn Mai lại, cũng không phải Thu Đồng và Hạ Chí, mà là nam hài tử đi cùng với nàng.

"Thôi đi." Tôn Mai nhỏ giọng nói: "Chúng ta đi thôi."

"Đây là một ngàn vạn!" Tiểu nam hài kia không tự chủ được hơi cao giọng nói.

"Đó là tiền của người khác, không phải tiền của ta!" Tôn Mai cũng không nhịn được mà cao giọng, "Ta tới vay tiền để chữa bệnh cho phụ thân ta, nếu như không thể chữa bệnh cho phụ thân ta, ta có lấy tiền đi thì có ích gì? Lại nói, nếu như không phải vì chữa bệnh cho phụ thân ta, dựa vào cái gì mà ta phải tìm biểu tỷ vay tiền?"

"Nhưng đó là một ngàn vạn, có thể cả đời chúng ta cũng không thể kiếm được nhiều tiền như vậy!" Nam hài tử kia bắt đầu cãi nhau với Tôn Mai, dường như hắn ta đã hoàn toàn quên mất Hạ Chí và Thu Đồng còn đang ở bên cạnh.

"Không kiếm được lại càng không thể nhận, ta tới để vay tiền, ta không phải khất cái!" Tôn Mai càng căm tức hơn, "Ngươi muốn thì ngươi đi mà lấy, dù sao thì ta cũng không muốn!"

"Đó cũng không phải biểu tỷ ta, sao nàng có thể cho ta tiền?" Tiểu nam hài có chút tức giận, xem ra hắn ta vẫn có chút tự hiểu.

"Ôi, này người kia, ta cho ngươi trăm vạn, ngươi và Tôn Mai chia tay đi." Tại lúc này, giọng nói lười biếng lại vang lên, mà người nói chuyện chính là Hạ Chí.

Thu Đồng nhìn Hạ Chí với ánh mắt cổ quái, gia hỏa này rõ là đang muốn quấy rối, đúng không?

"Ngươi… ngươi nói thật?" Nam hài quay đầu nhìn Hạ Chí, dường như hơi hoài nghi.

"Quên đi, nếu Tôn Mai không muốn một ngàn vạn này, vậy ta sẽ cho ngươi hết một ngàn vạn ấy." Hạ Chí không nhanh không chậm nói: "Điều kiện giống nhau, ngươi lập tức mua vé máy bay biến mất, còn có, đừng hỏi ta vì sao, lão bà ta có tiền, ta có thể tùy hứng như vậy."

Thu Đồng không nhịn được lại liếc Hạ Chí, nàng lại thành lão bà hắn từ bao giờ?

Nhưng Thu Đồng lại không biết lời này của Hạ Chí là thật hay giả, dường như gia hỏa này không đặt tiền vào mắt thật, vừa rồi, ngay cả mười ức hắn cũng có thể tùy tiện ném vào tay nàng, xưng là tiền tiêu vặt, tuy nàng không biết rốt cuộc Hạ Chí có tiền hay không, nhưng lấy năng lực kiếm tiền của gia hỏa này, hẳn hắn không phải người nghèo mới đúng.

Điều này cũng khiến Thu Đồng không nhịn được thầm oán Hạ Chí, lúc vừa tới trường học, hắn lại vì một nghìn tệ tiền lương mà tính toán chi li với nàng, đây là hạng người gì vậy!

"Ngươi nói thật?" Rõ ràng hô hấp của nam hài kia có chút dồn dập, hiển nhiên hắn ta đang kích động.

"Honey, đưa chi phiếu cho ta." Hạ Chí nhìn về phía Thu Đồng.

Thu Đồng trừng mắt liếc Hạ Chí, nhưng vẫn phối hợp với hắn lấy chi phiếu ra, dĩ nhiên không phải chi phiếu một ngàn vạn gì, trên người nàng chỉ có một tấm chi phiếu, là tấm mười ức kia.

Hạ Chí cầm chi phiếu, quơ quơ trên không trung: "Xem đi, đây là chi phiếu, không ký danh, tới lấy đi, tới tay ngươi rồi nó sẽ là của ngươi."

"Trương Ba, ngươi..." Lúc này, rốt cục Tôn Mai cũng không nhịn được mà muốn nói điều gì, nhưng nàng mới vừa hô được cái tên, nam hài tên Trương Ba đã vội vàng chạy về phía Hạ Chí.

Sắc mặt Tôn Mai càng thêm ảm đạm, nàng không nghĩ tới Trương Ba lại có thể dễ dàng bỏ qua tình cảm của hai người bọn họ như vậy.

Trương Ba đã chạy vội tới trước mặt Hạ Chí, đưa tay muốn lấy chi phiếu đi, tiền bạc thường có thể khiến người u mê, hiện tại hiển nhiên Trương Ba đã hơi mất lý trí, hắn ta thực sự cho rằng bản thân có thể dễ như trở bàn tay lấy đi ngàn vạn, sau đó, rất hiển nhiên, chuyện sẽ không dễ dàng như vậy.

Bình Luận (0)
Comment