Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 339 - Chương 339: Nàng Sẽ Vì Ngươi Mà Xuất Hiện (1)

Chưa xác định
Chương 339: Nàng sẽ vì ngươi mà xuất hiện (1)

"Trước khi các ngươi tới đây, không hỏi thăm cấp trên của các ngươi sao?" Hạ Mạt nhìn đôi nam nữ này, giọng điệu lạnh băng.

"Hạ cảnh quan, chúng ta đến từ Cục Quốc An, đây là giấy chứng nhận của chúng ta..." Lúc này, nam nhân mặc âu phục cũng mở miệng, có lẽ vì Hạ Mạt quá đẹp, cho nên thoạt nhìn giọng điệu của nam nhân mặc âu phục này cũng khá lịch sự.

Đáng tiếc là Hạ Mạt lại cũng không khách khí với hắn ta chút nào, trực tiếp ngắt lời hắn ta, giọng điệu càng thêm lạnh băng: "Ta biết các ngươi tới từ nơi nào, ta cũng không có hứng thú nói nhảm với các ngươi, hiện tại ta cho các ngươi một cơ hội, trong mười giây đồng hồ lập tức biến mất khỏi tầm mắt ta!"

"Hạ cảnh quan, Cục Quốc An chúng ta có quyền yêu cầu ngươi rời khỏi việc điều tra vụ án này, chúng ta hy vọng ngươi phối hợp." Giọng nói của nam nhân mặc âu phục có chút cao hơn.

"Còn ba giây!" Hạ Mạt lạnh lùng phun ra ba chữ.

"Hạ Mạt, chúng ta không đến để thương lượng với ngươi!" Nữ âu phục lại lớn giọng hơn chút nữa, trong giọng nói có bất mãn mãnh liệt, "Đây là mệnh lệnh... A!"

Hai chữ mệnh lệnh vừa ra khỏi miệng, nữ âu phục đã đau tới hừ một tiếng, mà Hạ Mạt chẳng biết từ lúc nào đã đột nhiên xuất hiện trước mặt nữ âu phục, một cước đạp nữ âu phục ngã xuống đất.

"Ngươi có tư cách gì ra lệnh cho ta?" Hạ Mạt hừ lạnh một tiếng, gót chân đụng lên trên đầu nữ âu phục, nữ âu phục kêu lên một tiếng đau đớn, trực tiếp hôn mê.

"Dừng tay!" Lúc này nam âu phục mới kịp phản ứng, sắc mặt biến đổi lớn, tay phải nhanh chóng sờ về phía bên hông, hiển nhiên hắn ta muốn rút súng, thế nhưng tay hắn ta còn chưa đụng tới súng, bụng đã truyền đến cảm giác đau đớn, sau đó, cả người hắn ta không bị khống chế mà ngã xuống đất.

Tiếng bước chân có vẻ dồn dập truyền đến, Tequila xuất hiện ở cửa, thấy tình cảnh trong văn phòng, Tequila có vẻ ngây người, hiển nhiên nàng còn chưa hiểu đã có chuyện gì xảy ra ở đây.

"Giam cả bọn họ lại." Hạ Mạt lạnh lùng nói.

"Hạ Mạt, ngươi muốn làm gì? Chúng ta là đặc công của Cục Quốc An, ngươi không có quyền giam chúng ta..." Nam âu phục tức tới hổn hển, hắn ta có nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới bản thân mình lại gặp phải một nữ cảnh sát vô pháp vô thiên như vậy, mà càng khiến hắn ta tức giận là, hắn ta lại có thể bị một nữ nhân một cước đạp ngã, chỉ nghĩ thôi đã thấy vô cùng nhục nhã!

"Câm miệng!" Tequila quát một tiếng, "Các ngươi thì tính là đặc công gì? Đừng cho là ta không biết các ngươi cùng một giuộc với đám người Quan gia kia."

"Ngươi không nên ngậm máu phun người..." Nam âu phục biến sắc, còn chưa nói dứt lời đã cảm thấy đầu tê rần, lại là Hạ Mạt không nhịn được đạp một đạp lên đầu hắn ta, vì vậy, nam âu phục cũng hôn mê bất tỉnh, rốt cục thế giới cũng an tĩnh lại.

Rất nhanh Tequila đã ném cả hai người ra khỏi phòng làm việc, gọi những cảnh sát khác xách theo hai tên tự xưng là đặc công Cục Quốc An này giam lại, sau đó, Tequila lại trở về phòng làm việc của Hạ Mạt.

"Hạ cảnh quan, chúng ta phải giam bọn họ tới lúc nào?" Tequila có chút nghi ngờ hỏi.

"Giam tới khi hung thủ thật sự xuất hiện mới thôi." Giọng điệu của Hạ Mạt vẫn hờ hững như cũ, "Ta không có hứng thú tới Quan gia và Lưu gia điều tra việc này, ta chờ khi nguyên một đám bọn hắn tự đưa tới cửa."

"Ta hiểu được, ta sẽ thẩm vấn cả đám bọn hắn." Tequila gật đầu, hiển nhiên, việc tìm ra hung thủ là nhiệm vụ của nàng, của lúc này, Độc Tâm Thuật của nàng là tiện dụng nhất.

"Quen tay hay việc, sử dụng năng lực nhiều một chút cũng không có hại." Hạ Mạt nhìn Tequila, "Một ngày nào đó, ngươi sẽ phát hiện, năng lực của ngươi còn có thể làm việc."

"Cảm ơn Hạ cảnh quan, ta biết nên làm như thế nào!" Trong giọng nói của Tequila có chút kích động.

"Đi ra ngoài đi." Hạ Mạt chậm rãi phun ra bốn chữ.

Tequila cũng không nói thêm gì, lập tức xoay người rời đi, nhưng trên mặt nàng đã có vui sướng và hưng phấn rất rõ ràng.

Lúc này, cổng trường trung học phổ thông Minh Nhật, một nam tử trung niên khí chất không tầm thường đang đứng cách cổng chừng mười mét, nét mặt hắn ta có chút ngưng trọng, trong mắt còn có một chút do dự.

"Mạc tiên sinh, ta nghĩ, hẳn ngươi không đến để tìm Mạc Ngữ?" Giọng nói lạnh nhạt truyền đến từ sau lưng nam tử trung niên, người nói chuyện chính là Hạ Chí mới vừa trở về.

Mà nam tử trung niên này lại chính là Mạc Vong.

Mạc Vong quay đầu, trên mặt lộ ra vẻ khổ sở, sau đó hắn ta chậm rãi gật đầu: "Hạ lão sư, ta tới tìm ngươi."

"Vừa đi vừa nói đi." Hạ Chí cười nhạt một tiếng, xoay người đi về phía bờ biển.

Mạc Vong hơi ngẩn ra, nhưng cũng lập tức đi theo.

"Mạc tiên sinh, ta biết ngươi có rất nhiều vấn đề muốn hỏi ta." Hạ Chí vừa đi về phía trước vừa không nhanh không chậm nói: "Nhưng thật xin lỗi, trên cơ bản, ta sẽ không nói cho ngươi biết, nhưng có một ngày, có lẽ Mạc Ngữ sẽ hiểu, mà tới lúc ấy, nàng sẽ quyết định nên nói cho ngươi biết hay không nói cho ngươi."

"Hạ lão sư, vậy ta có thể gặp nàng lần cuối không?" Mạc Vong hít một hơi thật sâu, mở miệng hỏi.

"Không thể." Hạ Chí trả lời rất kiên quyết.

"Là nàng đã nhắn nhủ như vậy sao?" Mạc Vong có chút thất vọng.

"Nàng chưa kịp nhắn nhủ bất cứ chuyện gì." Giọng điệu của Hạ Chí rất bình tĩnh, nhưng trong mắt hắn vẫn lơ đãng thoáng qua một chút bi thương.

"Nàng còn trẻ như vậy, sao lại..." Mạc Vong lắc đầu, có chút không thể nói thành lời.

Bình Luận (0)
Comment