"Mạc tiên sinh, chuyện ngươi muốn biết cơ bản sẽ không nhận được đáp án từ chỗ ta." Hạ Chí thản nhiên nói.
"Hạ lão sư, vậy ta chỉ hỏi một vấn đề cuối cùng, ta hy vọng ngươi có thể nói đáp án cho ta." Mạc Vong lại hít một hơi, sau đó chậm rãi nói: "Liệu Mạc Ngữ có sẽ gặp chuyện gì không?"
"Sẽ không." Hạ Chí không chút do dự mà trả lời chắc chắn.
"Vậy ta an tâm rồi." Mạc Vong khẽ thở ra một hơi, "Như vậy, Hạ lão sư, ta còn một yêu cầu, ta hy vọng ngươi không nên nói chuyện này cho Mạc Ngữ."
"Ta sẽ không chủ động nói cho nàng biết, nhưng có một ngày, bản thân nàng sẽ biết." Giọng điệu của Hạ Chí rất bình tĩnh, "Không cần lo lắng, đến ngày đó, nàng đã có thể thừa nhận hết thảy."
"Hạ lão sư, ta biết ngươi không cần ta cảm ơn ngươi, nhưng ta vẫn muốn cảm ơn ngươi, cảm ơn ngươi đã làm tất cả vì Mạc Ngữ." Mạc Vong dừng bước, "Cũng cảm ơn ngươi đã cứu ta đêm qua."
"Ta chỉ làm chuyện ta muốn làm." Hạ Chí cũng dừng bước lại.
Mạc Vong gật đầu, hắn ta còn muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng hắn ta cũng không nói ra, đúng là hắn ta muốn biết rất nhiều chuyện, nhưng hiện tại hắn ta đã hiểu, Hạ Chí sẽ không nói cho hắn ta, cũng may, hắn ta không cần lo lắng tới an toàn của nữ nhi.
"Hạ lão sư, vậy ta không quấy rầy ngươi nữa." Mạc Vong im lặng một hồi lại mở miệng lần nữa, sau đó, hắn ta xoay người rời đi.
Hạ Chí cũng không để ý tới Mạc Vong, chỉ tiếp tục đi về phía trước, trong lúc bất tri bất giác, Hạ Chí lại đi tới bờ biển, mà lần này, hắncũng không tới nơi đông đúc nhìn mỹ nữ mặc áo tắm hai mảnh gì, mà một mình một người đi tới một nơi yên tĩnh, cứ ngồi trên bãi cát như vậy, lẳng lặng nhìn biển rộng.
Thời khắc này, biển rộng có vẻ rất bình tĩnh, nhưng ở chỗ sâu trong biển rộng lại là sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt, bất cứ lúc nào cũng có thể cắn nuốt một sinh mệnh, mà tình cảnh này cũng rất giống thế giới hiện tại, nhìn như ôn hoà nhưng thật ra, không nơi nào không có nguy hiểm.
Không người nào biết lúc này Hạ Chí đang suy nghĩ gì, sắc mặt hắn cũng rất bình tĩnh, nhưng trong lòng hắn lại như biển sâu, không ai có thể nhìn thấu.
Thẳng đến khi mặt trời sắp biến mất khỏi mặt biển Hạ Chí vẫn chưa rời đi, khi sắc trời dần dần trở nên tối mịt, rốt cục Hạ Chí cũng đứng lên.
Chậm rãi xoay người, cách đó vài mét, dưới ánh nắng chiều, trong tầm mắt của Hạ Chí xuất hiện một bóng người cao gầy, mái tóc vàng óng đủ để tỏ rõ nam tử này đến từ phương Tây. Thật ra, trên bãi biển Minh Nhật cũng có thể tính là dễ gặp người nước ngoài, đương nhiên, hiển nhiên nam tử tóc vàng này không phải du khách nước ngoài bình thường.
"Ta rất thích biển rộng, không phải vì biển rộng có thể mang lực lượng tới cho ta, mà là vì biển rộng có thể xóa đi tất cả vết tích." Nam tử tóc vàng nói tiếng Hoa rất lưu loát, lưu loát tới mức có thể khiến người ta hoài nghi mái tóc vàng óng kia là được nhuộm ra. Chẳng qua, sống mũi thật cao kia, còn có màu da thuộc về người phương Tây rất rõ ràng, đều đủ để chứng minh, hắn ta thực sự là người phương Tây.
Dừng lại một chút, nam tử tóc vàng nhìn Hạ Chí, tiếp tục nói: "Nhân Hoàng các hạ, ta tin tưởng, chắc chắn ngươi cũng thích biển rộng."
"Lúc đầu ta thích, đáng tiếc, ngươi xuất hiện." Giọng điệu của Hạ Chí rất lạnh nhạt, "Ta không thích người xa lạ tới quấy rầy ta, đặc biệt là nam nhân xa lạ."
"Đối với Nhân Hoàng các hạ, ta đúng là người rất xa lạ, dù sao thì vào lúc ngươi huy hoàng, ta còn bừa bãi vô danh." Nam tử tóc vàng nở nụ cười, "Nhưng không sao, ngươi có thể gọi ta là Thập Tứ, có người nói, ở phương Đông các ngươi, con số này là điềm xấu."
"Không sai, điều này có nghĩa, hôm nay ngươi phải chết." Hạ Chí thản nhiên nói.
"Có lẽ vậy." Nam tử tóc vàng tự xưng Thập Tứ mỉm cười, "Thật ra, Nhân Hoàng các hạ, ta tới không phải để tìm ngươi, chỉ có điều, so sánh với người ta muốn tìm, ngươi tương đối dễ tìm được hơn."
Cười cười, nam tử tóc vàng tiếp tục nói: "Nhân Hoàng các hạ, tuy ngươi đã không còn huy hoàng nữa, nhưng năm đó sau khi ngươi lấy sức một người độc chiến thú, cứu lại toàn bộ giới dị năng phương Đông, sự cường đại của ngươi đáng để mọi người tôn trọng. Hiện tại ta vẫn rất tôn trọng ngươi như cũ, bởi vậy, chỉ cần ngươi có thể phối hợp với ta, tiếp tục ở lại đây không rời đi, như vậy, ta có thể bảo đảm bản thân mình không khiến ngươi bị thương dù chỉ một chút."
"Ta không cần sự bảo đảm của ngươi, ta chỉ cảm thấy hứng thú, rốt cục ngươi muốn tìm ai?" Hạ Chí bình tĩnh hỏi.
"Có lẽ Nhân Hoàng các hạ cũng không biết, hơn một tháng trước, bốn vị cường giả của Thiên Binh các ngươi liên thủ sát hại một vị thủ lĩnh của chúng ta, đây là chuyện chúng ta không thể chịu đựng nổi, chúng ta nhất định phải trả thù." Nụ cười trên mặt nam tử tóc vàng tên Thập Tứ đã biến mất, "Hành vi của Thiên Binh là không thể chấp nhận, mà hành vi đê tiện của bốn vị cường giả lại càng thêm không thể chấp nhận nổi, nhưng hiện tại ta không tìm được bọn hắn, cho nên ta tìm ngươi trước, dù sao thì ngươi cũng có quan hệ mật thiết với một trong số bốn vị đó, ta tin tưởng, nàng sẽ vì ngươi mà xuất hiện!"
"Mấy người các ngươi luôn tự cho rằng mình biết được rất nhiều thứ, nhưng các ngươi lại không biết, hiểu biết của các ngươi vẫn quá ít." Hạ Chí chậm rãi lắc đầu, "Nói nửa ngày, thì ra là ngươi muốn tìm nữ nhân kia."
"Đúng vậy, Nhân Hoàng các hạ, ta biết trước mắt, quan hệ của ngươi và Phượng Hoàng cũng không tính là tốt đẹp, nhưng ta vẫn tin rằng nàng sẽ vì ngươi mà xuất hiện. Hiện tại ta chỉ cần ngươi phối hợp với ta, ở lại nơi này mấy giờ, ta tin tưởng, chỉ cần ta thả tin tức ra, tối đa hai giờ, nàng sẽ xuất hiện ở nơi này." Thập Tứ bày ra vẻ tự tin tuyệt đối.