"Thu hiệu trưởng, Hạ lão sư." Thoạt nhìn Tô Phi Phi rất bình thường không có gì lạ, dường như nàng đã sớm ngờ tới bản thân có thể gặp được Hạ Chí và Thu Đồng ở đây, nàng vừa chào hỏi hai người vừa điều khiển xe đẩy chạy về phía bên này, mãi tới chỗ cách hai người không xa mới dừng lại.
"Tô lão sư, trùng hợp vậy." Thu Đồng có chút không được tự nhiên, nàng luôn không chịu thừa nhận mình là bạn gái của Hạ Chí, nhưng bây giờ, nàng ít nhiều gì cũng có cảm giác như bị người bắt được mình đang lén hẹn hò.
"Thu hiệu trưởng, xấu hổ, quấy rầy các ngươi, ta tìm Hạ lão sư có chút việc." Trong giọng điệu của Tô Phi Phi có áy náy rất rõ ràng.
"Không có gì là quấy rầy, ta đang muốn xuống dưới!" Trong lòng Thu Đồng lập tức cảm thấy nóng lên, thì ra tên hỗn đản Hạ Chí này còn hẹn cả Tô Phi Phi, nếu không sao Tô Phi Phi lại biết hắn ở chỗ này?
Hung ác trừng mắt liếc Hạ Chí, sau đó Thu Đồng đứng dậy lạnh mặt rời đi.
"Thu hiệu trưởng..." Tô Phi Phi muốn gọi Thu Đồng lại, đáng tiếc, Thu Đồng không dừng lại chút nào, rất nhanh nàng đã biến mất khỏi tầm mắt nàng.
"Hạ lão sư, thật xin lỗi, Thu hiệu trưởng nàng..." Tô Phi Phi nhìn về phía Hạ Chí, nụ cười trên gương mặt càng thêm áy náy.
"Tô lão sư, không sao, thật ra ta rất thích thấy dáng vẻ ghen tuông của Đồng Đồng." Hạ Chí mỉm cười, "Ngươi nói đi, có chuyện gì?"
"Hạ lão sư, có một quán bar tên là Luật Động Thanh Xuân, ngươi có biết nó ở đâu không?" Tô Phi Phi nhẹ giọng hỏi.
"Biết, cách trường chúng ta không xa, đi bộ mất chừng mười phút đồng hồ." Hạ Chí gật đầu trả lời.
"Rất có thể đêm nay, trong quán bar sẽ phát sinh một chuyện, ta không quá chắc chắn, muốn tới xem, nhưng một mình ta đi thì không được thích hợp lắm, hơn nữa, bản thân ta cũng không cách nào ngăn cản chuyện có thể xảy ra kia, cho nên ta muốn mời Hạ lão sư tới quán bar với ta, không biết Hạ lão sư ngươi..." Trong giọng nói của Tô Phi Phi có chút do dự, dưới cái nhìn của nàng, muốn Hạ Chí bỏ bạn gái theo nàng tới quán bar, nhìn thế nào cũng thấy không thích hợp.
"Không vấn đề gì." Hạ Chí lại không chờ nàng nói xong đã đồng ý, "Đi thôi."
Hạ Chí đứng dậy, lấy tốc độ nhanh nhất gấp sofa lại, sau đó, đột nhiên sofa tan biến không còn dấu tích, tiếp theo Hạ Chí lại nhìn về phía Tô Phi Phi, mở miệng hỏi: "Theo dự tính, khi nào chuyện mới xảy ra?"
"Khoảng chừng mười giờ rưỡi." Tô Phi Phi trả lời ngay.
"Hiện tại vừa vặn chín giờ, còn khá nhiều thời gian, chúng ta chậm rãi đi qua đi." Hạ Chí cười nhạt một tiếng.
"Được." Tô Phi Phi gật đầu, sau đó lại quay đầu xe lăn, điều khiển xe đi về phía lối ra.
Hai người theo thang máy xuống lầu, sau đó đi về phía cửa trường học.
"Oa, Hạ lão sư hẹn hò với Tô lão sư mới tới!"
"Không sai, ta cũng nhìn thấy!"
"Có ảnh chụp, xem ảnh chụp vô địch của ta!"
"Hạ lão sư quá không ra gì, ta phải nói cho hiệu trưởng!"
...
Lúc này, đương nhiên đám học sinh về nhà cuối tuần cũng đã quay trở lại trường, mà hiện tại cũng không phải là quá muộn, cho nên khi Hạ Chí và Tô Phi Phi cùng đi ra khỏi trường học, trong trường trung học phổ thông Minh Nhật đã xuất hiện tin tức Hạ Chí hẹn hò với Tô Phi Phi, vì thế, đã có người bắt đầu lên diễn đàn đòi công bằng cho Thu Đồng bị tổn thương.
"Ta cảm thấy các ngươi suy nghĩ nhiều, Hạ lão sư chỉ quan tâm tới quần thể yếu thế thôi." Đương nhiên, cũng có người nói giúp cho Hạ Chí, "Căn cứ theo nhưng gì ta quan sát được từ bức hình, Hạ lão sư và Tô lão sư vẫn giữ cự ly hợp lý, đây không phải cự ly thích hợp của các cặp yêu nhau."
"Ta cũng cảm thấy không giống, ta nghĩ cho dù Hạ lão sư có muốn lén ngoại tình cũng không thể quang minh chính đại như thế." Cũng có người đứng trên góc độ của bản thân để nói giúp cho Hạ Chí.
Nhưng dưới cái nhìn của Thu Đồng, thật ra hai lý do này đều không được thành lập, đầu tiên, khi Hạ Chí và nàng cùng đi bộ cũng giữ cự ly được gọi là hợp lý này, thứ hai, nàng cảm thấy tên lưu manh Hạ Chí này, dù hắn làm gì cũng sẽ quang minh chính đại.
"Lưu manh đáng chết, đừng có tới tìm ta nữa!" Thu Đồng nghiến răng nghiến lợi, sau đó đóng sập máy vi tính, không tiếp tục lướt diễn đàn nữa, tâm tình lại bực bội không ngớt.
Lúc này, Hạ Chí và Tô Phi Phi vẫn đang trên đường tới quán bar.
Gió đêm phơ phất, hơi mát mẻ, đường phố không hề yên tĩnh, nhưng đã một lúc lâu mà Hạ Chí và Tô Phi Phi cũng không nói chuyện với nhau.
"Đã rất nhiều năm ta không đi trên đường." Rốt cục Tô Phi Phi cũng phá vỡ yên lặng, trong giọng nói ít nhiều gì cũng có chút cảm khái, "Trước đây, ta thích bay trên trời bao quát thành thị, mà trong năm năm vừa rồi, ta vẫn luôn tránh trong trường học, thậm chí ngay cả sân trường ta cũng rất ít khi đi dạo."
Dừng lại một chút, Tô Phi Phi lại bổ sung một câu: "Đương nhiên, hiện tại ta cũng không tính là đi, chỉ là điều khiển xe đẩy tiến về phía trước mà thôi."
Trong giọng nói của Tô Phi Phi ít nhiều gì cũng có chút mất mát, khổ sở.
"Tin tưởng ta, không lâu lắm, ngươi sẽ có thể chân chính bước chậm trên đường phố." Giọng điệu của Hạ Chí rất ôn hòa, nhưng lại hết sức chắc chắn.
"Ta tin tưởng ngươi." Trên gương mặt xinh đẹp của Tô Phi Phi hiện lên nụ cười xinh đẹp không gì sánh được.
Đúng là Tô Phi Phi tin tưởng Hạ Chí thật, mà thật ra, sự tin tưởng này cũng không cần quá nhiều lý do, có đôi khi, tín nhiệm càng nhiều hơn là một loại cảm giác, mà không phải phân tích lý trí.
Hạ Chí và Tô Phi Phi lại yên tĩnh trở lại, thẳng đến mấy phút đồng hồ sau, bọn hắn thấy bốn chữ lớn rồng bay phượng múa: "Luật Động Thanh Xuân."
Tới quán bar rồi.