Tô Phi Phi đứng ở cửa quán bar, trên gương mặt tuyệt mỹ có một chút bất an, đương nhiên, cũng không phải nàng bị người ngăn cản, trên thực tế, quán bar này vốn không có người giữ cửa, bất kỳ ai cũng có thể ra vào.
"Vào đi thôi, có ta ở đây." Giọng nói ôn hòa của Hạ Chí vang lên bên tai Tô Phi Phi.
"Ừm." Tô Phi Phi ngửa đầu đưa mắt nhìn Hạ Chí, sau đó nhẹ nhàng gật đầu, điều khiển xe lăn tiến vào quán bar.
Trong nháy mắt, tiếng nhạc đinh tai nhức óc, tiếng đèn chớp nháy, đủ loại mùi vị cùng nhau lao tới.
Ánh đèn chiếu qua gương mặt tuyệt mỹ của Tô Phi Phi, chỉ nháy mắt như vậy đã có thể khiến người ta nhìn thấy gương mặt nàng trắng bệch, hai tay nàng nắm chặt xe đẩy. Không hề nghi ngờ, hoàn cảnh này khiến nàng không quen lắm.
"Ở đây rất ồn ào, ta có thể che chắn tiếng ồn ào nơi này giúp ngươi, nhưng ta nghĩ, có lẽ ngươi càng muốn tự mình thích ứng hơn." Giọng nói của Hạ Chí truyền rõ vào trong tai Tô Phi Phi.
"Ừm." Tô Phi Phi nặng nề gật đầu, sau đó, nàng nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, tiếp theo, khi mở mắt, ánh đèn lại một lần nữa đảo qua mặt nàng, nhưng dường như vẻ trắng bệch trên mặt nàng đã bớt đi rất nhiều.
"Chuyện kia vẫn sẽ phát sinh sao?" Lúc này Hạ Chí lại hỏi.
"Sẽ." Tô Phi Phi gật đầu.
"Ngươi định làm thế nào?" Hạ Chí lại hỏi.
"Ta nghĩ, để tất cả mọi người rời khỏi quán bar hẳn là biện pháp tốt nhất." Tô Phi Phi suy nghĩ một chút rồi nói: "Thế nhưng, nếu hiện tại ta đi nói cho ông chủ nơi này rằng đêm nay nơi này sẽ cháy, chắc chắn hắn ta sẽ không tin ta."
Dừng một chút, Tô Phi Phi còn nói thêm: "Có lẽ, ta có thể tìm ra nguyên nhân dẫn cháy, sau đó, ngăn cản đám cháy bộc phát."
"Ngươi có thể làm bất kỳ chuyện gì ngươi muốn làm." Giọng nói của Hạ Chí vẫn nhu hòa như vậy, "Không cần lo lắng hậu quả, có ta ở đây."
Tô Phi Phi nhẹ nhàng gật đầu, trên mặt lộ ra ý cười điềm đạm, nàng chậm rãi quét mắt nhìn bốn phía, sau đó, tầm mắt rơi vào một góc trên sân khấu của quán bar, nơi đó có một nữ hài đang đánh dương cầm.
Thật ra dưới sự ầm ĩ của nơi này, trên cơ bản, tiếng đàn dương cầm hoàn toàn bị bao phủ, nhưng người đánh dương cầm vẫn đánh thật chuyên chú, dù sao thì đối với nàng, đây là công việc.
Tô Phi Phi khống chế xe lăn chậm rãi tiến về phía sân khấu, lúc này, trên sân khấu cũng không có người khiêu vũ, chỉ có nữ hài tử chừng mười mấy tuổi ngồi đánh đàn dương cầm, mà trong quán bar cũng gần như không có người nào chú ý tới sân khấu này.
Rất nhanh Tô Phi Phi đã đi tới góc sân khấu, cũng không biết nàng nói gì với thiếu nữ đánh dương cầm, khiến thiếu nữ đánh dương cầm lập tức nhường vị trí, sau đó, Tô Phi Phi an vị bên cạnh đàn dương cầm, bắt đầu đánh đàn.
Vừa mới bắt đầu, trong quán bar vẫn huyên náo ồn ào như cũ, vô số người đang ngồi uống rượu, còn có vô số người vặn eo lắc mông trong sàn nhảy, tiếng DJ cũng vẫn lớn như cũ, vẫn không có người nào chú ý tới sân khấu.
Một phút đồng hồ sau, quán bar bắt đầu có chút khác lạ, có một vài người đang ngồi uống rượu bắt đầu nhìn chung quanh, dường như đang tìm gì đó.
Hai phút sau, đám người nhìn chung quanh càng ngày càng nhiều, bọn hắn đều đang tìm kiếm thanh âm không bình thường, thanh âm kia xuyên thấu trong quán rượu ồn ào, chui vào trong tai bọn hắn.
Sau ba phút, bắt đầu có không ít người nhìn về phía sân khấu, sau đó, bọn hắn đều thấy, ở góc sân khấu có một nữ tử váy trắng đang đánh đàn, mà người đánh đàn trước đó lại đang đứng bên cạnh.
Kế tiếp, càng ngày càng nhiều người bắt đầu nhìn về phía sân khấu, mà trong sàn nhảy, càng lúc càng nhiều người ngừng cuồng hoan. Theo thời gian dần dần trôi qua, trong lúc vô tình, quán bar lại có thể bắt đầu trở nên an tĩnh lại, âm nhạc còn đang bật, nhưng gần như đã không còn người nào kêu la, thậm chí ngay cả DJ cũng không nói tiếng nào.
Một hồi sau, không biết là ai tắt nhạc, sau đó, trong cả quán bar chỉ còn tiếng dương cầm duyên dáng kia.
Không biết từ lúc nào, ánh đèn cũng đã chiếu vào góc, mấy trăm ánh mắt cùng nhìn chằm chằm Tô Phi Phi, nhưng từ dưới đài, tất cả mọi người chỉ có thể nhìn thấy một bên mặt Tô Phi Phi. Nhưng vẻn vẹn chỉ là một bên mặt này đã khiến người ta cảm thấy nàng xinh đẹp phi phàm.
Không ai suy nghĩ xem rốt cuộc Tô Phi Phi là ai, cũng không có người nào quan tâm tới chuyện vì sao nàng lại đánh dương cầm ở nơi đó, gần như mỗi người đều đã chìm đắm vào tiếng đàn tuyệt vời này.
Hạ Chí cũng đứng dưới sân khấu, lẳng lặng nghe Tô Phi Phi đánh đàn, lần này, tiếng đàn của Tô Phi Phi có vẻ vui tươi, nhưng dù là hắn cũng nghe không ra rốt cuộc nàng đang đánh từ khúc gì, đây càng giống như khúc dương cầm mà nàng tự nghĩ ra.
Tiếng đàn đột nhiên ngừng lại, nguyên quán bar yên tĩnh hoàn toàn, mười giây đồng hồ sau, tiếng vỗ tay như sấm dậy vang lên!
"Lại thêm một khúc!"
"Lại thêm một khúc!"
Tiếng vỗ tay qua đi, vô số người đứng dưới hô to, còn có còn chen về phía sân khấu, hiển nhiên bọn họ muốn nhìn rõ xem rốt cuộc Tô Phi Phi trông như thế nào.
"Tránh ra, đều tránh ra!" Đúng lúc này, vài tiếng gầm rú truyền vào trong tai mọi người, đồng thời có rất nhiều người bị gạt ra. Khi bọn hắn quay đầu nhìn lại, phát hiện bốn thanh niên tóc húi cua đang vây quanh một nam tử đầu trọc đi về phía sân khấu, năm người đều mang hung tướng, khiến không ít người vô thức muốn tránh ra.
Rất nhanh nam tử đầu trọc đã đi tới sân khấu, hắn ta nhìn nhìn Tô Phi Phi, dường như giật mình, nhưng rất nhanh, hắn ta đã phục hồi tinh thần lại, mở miệng nói: "Đi thôi, Hoa ca để chúng ta tới đón ngươi."