Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 352 - Chương 352: Ta Rất Không Hài Lòng Với Đáp Án Của Các Ngươi (2)

Chưa xác định
Chương 352: Ta rất không hài lòng với đáp án của các ngươi (2)

"Ta biết ý của ngươi, nhưng xấu hổ, ta không thể nhận ngươi làm học sinh." Tô Phi Phi cười nhẹ một tiếng với người đánh dương cầm, "Ta là lão sư âm nhạc của trường trung học phổ thông Minh Nhật, mà ngươi lại là sinh viên của học viện âm nhạc, thật ra ngươi đàn piano đã rất hay rồi. Mặt khác, ta muốn nói cho ngươi biết, tuy ngươi muốn tự mình kiếm tiền duy trì việc học tập, nhưng hiện nay ngươi nên chuyên tâm học tập hơn, như vậy, tương lai ngươi mới có thể có thành tựu càng tốt hơn."

"Cảm ơn Tô lão sư, ta sẽ nhớ." Thoạt nhìn người đánh đàn này có hơi thất vọng, nhưng nàng vẫn gật đầu.

Dừng một chút, người đánh đàn còn nói thêm: "Hạ lão sư, Tô lão sư, đêm nay cảm ơn hai người, ta về trường học trước."

Rất nhanh nữ hài tử đã rời đi, nàng cũng không tiếp tục ở lại xem náo nhiệt, hiển nhiên, nàng không muốn gặp phiền phức. Dù sao thì chuyện đêm nay, nàng cũng có thể tính là một trong những đương sự, mà giờ này, thậm chí nàng còn chưa biết, những người bên trong là chết hay sống.

"Chúng ta cũng về thôi." Hạ Chí nói với Tô Phi Phi một câu.

"Ừm." Tô Phi Phi nhẹ nhàng gật đầu.

Hai người song song đi về phía trước, dần dần rời xa quán bar, mà tiếng xe cứu hỏa cũng vang lên từ xa đến gần, sau đó, xe cứu hỏa gào thét lao qua từ bên cạnh bọn họ. Trong lúc bất tri bất giác, Tô Phi Phi và Hạ Chí đã trở lại trường trung học phổ thông Minh Nhật.

"Đám cháy tới trước thời hạn, mà ta lại không thể biết trước chuyện này." Trên đường xuyên qua hàng cây yên tĩnh, rốt cục Tô Phi Phi cũng phá vỡ yên lặng, mà trong giọng nói của nàng còn có mấy phần mất mát, "Đến hiện tại, ta vẫn không biết nguyên nhân vụ cháy, ta nghĩ, ta đã đánh giá cao năng lực của ta."

"Biết trước là một trong những năng lực thần kỳ nhất cũng là cường đại nhất, mà ngươi, trước đó ngươi luôn bài xích năng lực này, hiện tại, tuy ngươi đã tiếp nhận nó, nhưng ngươi còn cần thời gian để thích ứng, mà nó cũng cần phải có thời gian để trưởng thành." Giọng nói của Hạ Chí rất ôn hòa, "Ngươi phải tăng thêm lòng tin cho mình, cũng phải tăng lòng tin cho nó, chính như ta đã từng nói với ngươi, tiềm lực của ngươi là vô hạn, mà bây giờ, tiềm lực của ngươi cũng chưa hoàn toàn được khai phá."

"Thật ra ta cũng hiểu, ta có chút nóng vội cầu thành." Tô Phi Phi ngửa đầu nhìn Hạ Chí, "Hạ lão sư, cảm ơn ngươi, ta nghĩ, ta sẽ từ từ thích ứng."

"Ta hiểu tâm trạng của ngươi, ta cũng tin ngươi có thể từ từ thích ứng." Hạ Chí dừng bước lại, "Tô lão sư, ta sẽ không đưa ngươi trở về."

"Ngươi muốn quay về quán bar, đúng không?" Tô Phi Phi hỏi.

"Đúng, đúng là đêm nay, nơi đó đã xảy ra một số chuyện không quá bình thường." Hạ Chí cũng không giấu giếm.

"Mấy tên lưu manh cũng không bị đốt chết, nhưng trong số bọn hắn, có hai người sẽ bị dọa thành bệnh tâm thần, mấy người khác sẽ bị dọa đến bệnh nặng một trận." Tô Phi Phi cười nhạt một tiếng, "Không biết, khả năng biết trước của ta lúc này có chính xác hay không đây?"

"Sẽ chính xác." Hạ Chí cười cười, sau đó xoay người, rất nhanh đã biến mất trong màn đêm.

Hơn mười giờ tối, khi nhân viên phòng cháy chữa cháy đã dập tắt lửa, trên cơ bản quán bar đã bị đốt thành tro bụi, nhưng sau khi đám nhân viên phòng cháy chữa cháy đi vào lại thần kỳ phát hiện, vậy mà sáu người bị nhốt bên trong đều có thể còn sống cả, chỉ có điều bọn họ đã hôn mê, mà gần như mỗi người hạ bộ đều ướt, còn có mùi khai của nước tiểu rất rõ ràng, điều này khiến đám nhân viên phòng cháy chữa cháy có chút buồn bực, lẽ nào mấy người này đã bị dọa đến đái ra?

Đương nhiên, nhân viên phòng cháy chữa cháy càng không hiểu, vì sao những người này lại không bị gì cả? Ngay cả quần áo cũng không bị đốt tới, theo lý thuyết, đây là chuyện hoàn toàn không thể xảy ra.

Mà giờ khắc này, cách quán bar chừng mấy trăm mét, trên mái một tòa nhà lớn, một người đứng trên mái nhà, có đốm lửa yếu ớt lúc sáng lúc tối, nhìn như đang hút thuốc, thế nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện, người này cũng không hút thuốc, trên tay hắn cũng không có thuốc, nhưng ngón tay hắn lâu lâu lại xuất hiện một tia hỏa quang, sau đó lập tức tắt đi, tiếp theo hỏa quang lại xuất hiện, sau đó lại tắt đi.

"Thú vị, thế giới không thú vị này rốt cục cũng có một chút chuyện thú vị." Giọng lẩm bẩm như mê sảng phun ra từ trong miệng người này, khẩu âm của người này rất quái dị, thậm chí rất khó có thể phân ra nam nữ từ trong giọng nói này.

"Không ai dạy ngươi câu chơi với lửa có ngày chết cháy sao?" Giọng nói dịu dạng, trong thanh lãnh lại có một chút dịu dàng đáng yêu truyền đến, trên mái nhà bỗng xuất hiện một mỹ nữ váy đỏ vóc dáng xinh đẹp khêu gợi, "Đáng ra đợi ta rời đi rồi, ngươi hãy chơi với lửa."

Mỹ nữ váy đỏ này lại chính là Phượng Hoàng đang chuẩn bị rời khỏi thành phố Thanh Cảng, mà nghe được giọng nói của Phượng Hoàng, người kia chậm rãi xoay người, giọng nói quái dị lại phun ra từ trong miệng hắn ta: "Thú vị, thật sự thú vị, sau khi ta phóng hỏa mười chín lần, rốt cục cũng có người phát hiện ra ta đang chơi lửa."

Người này giơ một tay lên, đột nhiên cả năm ngón tay đều xuất hiện hỏa quang, giống như đốt lên năm cây nến vậy, mà đám hỏa quang này cũng gần như rọi sáng gương mặt hắn ta, đó là một gương mặt đầy vết sẹo, thoạt nhìn, dường như là vết sẹo do bị lửa bỏng tạo thành.

"Trên người ngươi, ta có thể cảm nhận được hỏa lực lượng, xem ra, ngươi cũng biết chơi lửa." Thoạt nhìn, gương mặt nam tử mặt thẹo có chút phấn khởi, "Như vậy chúng ta thử xem, rốt cuộc là ai chơi với lửa có ngày chết cháy đi!"

Lời còn chưa dứt, nam tử mặt thẹo đã vung tay lên, năm mũi hỏa tiễn mau chóng phóng về phía Phượng Hoàng!

Bình Luận (0)
Comment