Mặc dù trên cơ bản, mọi người còn chưa nhìn thấy lửa thật, nhưng tiếng kêu sợ hãi này, còn có mùi khói trong không khí, đủ để mọi người trở nên kinh hoảng. Trong nháy mắt, quán bar trở nên hỗn loạn vô cùng.
"Chạy mau!"
"Nhanh!"
"Thảo, đừng cản đường ta!"
Mọi người theo bản năng bắt đầu chạy ra bên ngoài, nguyên một đám phía sau muốn chạy về phía trước, quán bar vốn có chút chen chúc, lần này đương nhiên lại trở nên càng hỗn loạn hơn, thậm chí còn có người trực tiếp bị đẩy ngã xuống đất.
"Tất cả đứng lại cho ta!" Tại lúc này, một tiếng quát lạnh vang lên, tiếng quát này không lớn, nhưng lại như đột nhiên vang lên trong đầu mỗi người, khiến người ta cảm thấy chấn động và uy hiếp. Mọi người vô thức ngừng lại, mà những người vừa ngã xuống đất rốt cuộc cũng tìm được cơ hội từ dưới đất bò dậy, tránh thoát một kiếp. Nếu không, rất có thể bọn hắn sẽ bị rất nhiều người giẫm lên người.
"Bắt đầu từ người gần cửa, từng đám đi ra ngoài, thời gian còn đủ, ai cũng không cần phải gấp gáp, càng không cần tranh nhau!" Người nói chuyện là Hạ Chí, mà hắn còn chưa nói hết lời, đã có một người đột nhiên xuyên qua đám người chạy về phía cửa trước, vì vậy, đột nhiên có một bình rượu bay ra từ trong tay Hạ Chí. Không ai chú ý tới từ lúc nào bên cạnh Hạ Chí đã có thêm rất nhiều bình rượu, nhưng mỗi người đều cảm thấy nếu cái bình này đập lên lưng người kia, chắc chắn sẽ trực tiếp đập người này ngã xuống đất.
"Đây là kết cục của việc tranh cướp ra cửa." Giọng nói lạnh lùng của Hạ Chí lại vang lên, "Hiện tại, người gần cửa có thể bắt đầu đi ra ngoài."
Trong không khí, mùi khói càng ngày càng đậm, mà nghe được lời Hạ Chí nói, những người tương đối gần cửa đương nhiên sẽ tranh thủ bắt đầu tự động rời đi. Thật ra tuy trong quán bar không tính là ít người, nhưng cũng chỉ có mấy trăm người, muốn rời khỏi cũng sẽ nhanh thôi. Loại chuyện này, sợ nhất là hỗn loạn, mà trên cơ bản mọi người cũng biết đạo lý này, chỉ có điều vừa rồi quá hoảng loạn nên mới loạn thành một bầy thôi.
Hiện tại, có Hạ Chí duy trì trật tự, chuyện trở nên rất thuận lợi, khoảng chừng ba phút, gần như tất cả mọi người đã rút khỏi quán bar, cũng chỉ có vài người trên sân khấu còn chưa đi, Hạ Chí, Tô Phi Phi, còn có người đánh đàn dương cầm, sau đó là Hoa ca và năm thủ hạ của hắn ta.
Một ngọn lửa bỗng nhiên vọt ra, mà lúc này đây, mọi người đã có thể nhìn rõ lửa bốc lên từ phía toilet, mà bây giờ, lửa đã bắt đầu nhanh chóng lan tràn. Thấy một màn như vậy, rốt cục Hoa ca cũng không nhịn được, xoay người muốn chạy.
"Ta để ngươi đi rồi sao?" Giọng nói lạnh lùng của Hạ Chí truyền đến từ phía sau Hoa ca.
Thân thể Hoa ca lập tức cứng đờ lại, hắn ta dừng bước, xoay người nhìn Hạ Chí, một bộ muốn khóc: "Vậy Hạ lão sư, ngài… ngài đi trước..."
"Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi lúc trước của ta." Hạ Chí nhìn Hoa ca, giọng nói hờ hững, "Ngươi ngu xuẩn như vậy, dựa vào cái gì ngươi có thể tùy ý cướp ngươi tới làm nữ nhân của mình?"
Không đợi Hoa ca trả lời, Hạ Chí lại quét mắt nhìn nam tử đầu trọc và bốn thanh niên tóc húi cua: "Còn mấy người các ngươi nữa, các ngươi cảm thấy việc các ngươi giúp lão đại ngu xuẩn của mình cướp nữ nhân, là rất vui vẻ sao?"
"Hạ lão sư, chúng ta có thể đi ra ngoài trước rồi nói không?" Hoa ca thấy thế lửa càng ngày càng lớn, cũng sắp khóc.
"Ta còn không đi ra ngoài, ngươi gấp cái gì?" Hạ Chí lạnh lùng nhìn Hoa ca, "Lẽ nào ngươi cảm thấy, mạng của ngươi càng đáng tiền hơn mạng của ta?"
"Không, không phải, Hạ lão sư..." Hoa ca bày ra vẻ mặt cầu xin, "Đây là lần đầu tiên ta làm chuyện này, ta sai rồi, sau này ta sẽ không dám làm như vậy nữa..."
"Hạ lão sư, ta, chúng ta cũng chỉ phụng mệnh hành sự, lão đại để chúng ta làm, chúng ta không dám không làm." Nam tử đầu trọc cũng bày ra vẻ mặt cầu xin, "Ngài để chúng ta ra ngoài đi, nếu ngài không đi sợ rằng sẽ không kịp nữa..."
"Ta rất không hài lòng với đáp án của các ngươi." Hạ Chí thản nhiên nói, sau đó hắn nhìn về phía Tô Phi Phi: "Chúng ta đi thôi."
Hạ Chí đứng dậy, không nhanh không chậm đi xuống sân khấu, Tô Phi Phi theo sát phía sau, mà người đánh đàn dương cầm kia muốn đẩy xe đẩy giúp nàng, nhưng lại bị Tô Phi Phi nhã nhặn từ chối, vì thế nàng cũng chỉ đi theo phía sau Tô Phi Phi.
Ba người xuống sân khấu, sau đó đi về phía bên ngoài quán bar, thế lửa càng lúc càng lớn, sau lưng bọn họ, Hoa ca và năm tên thủ hạ kia cũng đều xoay người muốn rời khỏi, nhưng vào lúc này, bọn hắn kinh hãi phát hiện một việc, chính là bọn hắn có cố thế nào cũng không cách nào rời khỏi sân khấu!
"Này… sao lại thế này? Cứu mạng!"
"Lão đại, không tốt, hình như có vật gì đó ngăn chúng ta..."
"Gặp quỷ rồi, nhất định là gặp quỷ rồi!"
"Cứu mạng, Hạ lão sư, cứu mạng!"
Nghe tiếng kêu truyền đến từ phía sau, người đánh dương cầm không nhịn được quay đầu nhìn thoáng qua, mặt mũi tràn đầy khó hiểu, nhưng Hạ Chí và Tô Phi Phi lại bày ra vẻ mặt như thường, tiếp tục đi về phía trước.
Đột nhiên ngọn lửa nhào về phía sân khấu, rất nhanh, bốn phía sân khấu đã bị lửa vây quanh, mà đám người Hoa ca ở bên trong lại kinh hãi la to, lộ vẻ khủng hoảng dị thường, nhưng lúc này, Hạ Chí và Tô Phi Phi đã đi ra khỏi quán bar.
Bên ngoài quán bar, những người đã thoát ra được cũng không hề rời đi, chỉ nhìn xa xa, mà khi bọn hắn thấy đám người Hoa ca cũng không đi ra, trong lòng không khỏi xuất hiện một suy nghĩ, lẽ nào, Hạ Chí muốn những người đó bị đốt chết bên trong?
"Tô lão sư..." Lúc này, người đánh dương cầm kia mở miệng muốn nói điều gì.